"Tới đây, tới đây này, hiện tại mỗi nhà được nhận một bịch lương thực cũng một gói thực phẩm đi kèm nửa.
Xếp hagf đi, đừng có mà chen lấn xô đẩy chứ; từng người một, tôi mang đầy đủ, không cần phải lo lắng thiếu đồ ăn" Andrew vừa đứng đó vừa nói - bằng vào khống chế với niệm lực, gióng nói của anh không cần quá to nhưng lại có thể truyền tới tất cả mọi người trong làng.
Đằng sau lưng anh là một vài bao tải khổng lồ chất đống lên mặt đất đã được anh khuân ra từ chiếc container thứ ba - tất cả để là những "nhu yếu phẩm" anh mang tới nơi này.
Dù sao thì anh cũng không có quên mục đích phụ của mình là gì - nếu có thể, anh sẽ còn đi làm từ thiện tại các khu vực gần đó nữa.
Nhưng hiện tại thì bởi mối nguy hại đang lơ lửng trên đỉnh đầu ngôi làng này, anh không thể bỏ mặc bọn họ dễ dàng như vậy được.
Đây là 163 mạng người, bao gồm già trẻ gái trai, chứ có phải ít đâu? Kể cả đó có là một mạng người thôi đi nữa thì nó vẫn không phải là thứ mà có thể bỏ qua được - Andrew sẽ lại một lần nữ khó mà tha thứ bản thân.
Dù sao, người chết cũng có nghĩa là họ không thể làm được gì nữa - bỏ tù thì họ có cơ hội hoàn lương; chết là chết, là không còn có cơ hội để hoàn lương.
Công việc của anh yêu cầu Andrew phải tiếp xúc với khá nhiều công cuộc chém giết, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ coi đó là một truyện thường tình.
Có thể sẽ có những người nghĩ rằng giết đối thủ là chuyện được nhiên; là nếu mà đối thủ muốn giết mình thì bất cứ hình thức trả thù nào cũng là ổn thỏa cả.
Chính cái tâm lý biến thái đó dẫn tới nhiều vụ thảm sát không đáng có, khi mà những kẻ có siêu năng trực tiếp nổi điên lên và giết người sau khi đạt được sức mạnh.
Môi trường đặc thù của một số địa phương dẫn tới cái tâm lý này phát triển một cách phổ biến; bình thường là những nơi mà trình độ văn hóa không được phát triển, nơi mà tâm lý trả thù rất nặng.
Theo thống kê tâm lý được CORE tiến hành những năm đầu thế kỷ 21, thì những người này tin tưởng rằng sức mạnh của họ cũng có nghĩa họ là chính nghĩa, cũng như có tâm lý khi thường pháp luật cũng như có những suy nghĩ phiến diện về sự kiện.
Anh được giáo dục tốt hơn thế, khi mà anh trưởng thành trong môi trường coi trọng phát triển trí tuệ cũng như đạo đức.
Vượt qua được cái "tầm thường" và hướng tới cái "vĩ đại" - làm người ai cũng mong muốn được như vậy, không vì một chút thực lực mà không coi ai là gì.
Lên mặt sĩ diện là cách làm cũng những kẻ thiếu tinh tế cũng như chưa bao giờ có được vị trí hơn người - chính vì vậy mà họ tìm kiếm khoái cảm bằng việc khoe khoang sau khi vượt được người khác một chút.
— QUẢNG CÁO —
Event
Cái tâm lý này khá là dễ hình thành ở những nơi mà trình độ văn hóa không được phát triển - điển hình là ngôi làng này.
"Từng người đi lên một, đừng có chen lấn, ai cũng sẽ có phần mà thôi.
Có đi lên trước thì tôi cũng sẽ chỉ phân phối chừng đó thực phẩm ra thôi" Anh vừa phân phát lương thực cho mỗi nhà vừa phải yêu cầu mọi người xếp hàng lại một cách tử tế.
"Mà cũng hạn chế ăn thôi, bởi thứ này rất bổ dưỡng, một thanh đồ ăn là có thể dùng đến tận một ngày"
Mặc dù nghe được như vậy nhưng đám người vẫn tốn một thời gian để có thể Chẳng lẽ họ nghĩ rằng anh sẽ phân phát nhiều hơn cho người tới trước hay sao mà cố gắng leo lên tới đầu như vậy? Chẳng lẽ việc lấy le so với người khác quan trọng vậy?
Cho dù anh có nghĩ như vậy đi nữa thì Andrew vẫn sẽ đưa cho những người này lương thực cùng nhu yếu phẩm; bây giờ là lương thực, một lát nữa sẽ là giày dép; dù sao thì hầu hết mọi người ở đây đều đi chân đất.
Đến mức gõ những cái gai nhỏ ra khỏi chân đều thành một loại thú vui rồi.
Anh đúng thật là không nhìn được điều này - ít nhất thì sự xuất hiện của anh nghĩa là bọn họ có đầy đủ cơm ăn áo mặc - nhưng khả năng cao anh cần cải thiện cơ sở hạ tầng của nơi này nếu anh muốn những người này có thể sinh sống mà không phụ thuộc vào viện trợ.
Mà kể ra cũng lạ, cô bé Dedei kia thừa đủ mạnh để hỗ trợ nhưng người này với việc trồng trọt cũng như đào giếng tưới tiêu - dù sao thì cũng là sức mạnh