Dịch: Duẩn Duẩn
Ngày thứ ba ở Tuyền Châu, họ đã quyết định ghé thăm chùa Khai Nguyên, ngôi chùa Phật giáo lớn nhất tỉnh Phúc Kiến với bề dày lịch sử trên 1500 năm.
Hạ Nhật cũng không biết tại sao Mông Qua cứ một hai nhất quyết phải đến chùa Khải Nguyên cho bằng được. Lúc sắp đi, dì Hà lặng lẽ nắm tay cô nói nhỏ, "Chàng trai này thật lòng với cháu đấy, Hạ Nhật ạ. Nó vừa mới nghe loáng thoáng chuyện dì với chú từng lên chùa làm lễ cầu duyên thôi là đã nghĩ ngay đến việc tới chùa Khai Nguyên với cháu rồi. Mà thằng bé này cũng dễ thương thiệt, nó ngại hỏi dì chuyện này nên mới lấm la lấm lét đi hỏi mấy đứa bé, ai ngờ đâu lại bị dì bắt gặp rồi nghe trộm được."
Trên đường đến chùa Khai Nguyên, Mông Qua cứ nghi ngờ nhìn Hạ Nhật không thôi, không biết cô nàng này đang cười cái gì vậy nhỉ?
Lúc còn rất nhỏ, Hạ Nhật đã từng theo bà nội đến chùa một lần vào mùa hè. Cô vẫn còn nhớ như in truyền thuyết về chùa Khai Nguyên đã được lưu truyền vào thời đó, nhưng chuyện này có thật hay không, thì không ai biết được, chỉ biết rằng nó đã được truyền miệng từ đời này qua đời khác rất lâu rồi.
Tương truyền rằng, có một nàng công chúa đến chùa Khai Nguyên dâng hương và tình cờ gặp được chàng Phò mã tương lai của nàng ở đó. Tuy nhiên, chàng phò mã chưa từng gặp mặt nàng công chúa, muốn giả dạng một nhà sư để tới xem xem dung mạo của người vợ tương lai mình thế nào. Nhưng chẳng ngờ rằng lại bị công chúa phát hiện ra, trong cơn tức giận nàng ta đã ra lệnh cho sư trụ trì ở đấy cắt tóc chàng rồi bắt chàng ở đấy làm hòa thượng suốt đời. Sau khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nàng công chúa vì muốn nhận được sự tha thứ của phò mã mà tự xuống tóc làm ni cô ngay tại chùa Khai Nguyên. Về sau nhờ sự giúp đỡ của một nhân sĩ có tâm, hai người họ cuối cùng cũng đã gương vỡ lại lành, châu về hợp phố. Họ đã tổ chức hôn lễ ngay tại chùa Khai Nguyên này. Trong hôn lễ đó, bọn họ đã cùng nhau nâng chiếc mâm có nhúm tóc được thắt lại với nhau của hai người, tượng trưng cho phu thê kết tóc đồng tâm, nguyện sống chết có nhau mãi không chia lìa .
Cũng bởi truyền thuyết này mà chùa Khai Nguyên mang rất nhiều sắc thái lãng mạn. Hằng năm có vô số người tới đây để cầu tình duyên mau tới. Ngay ngày hôm nay thôi, Hạ Nhật vừa mới bước vào chùa đã nhìn thấy rất nhiều nam thanh nữ tú đang thành kính dâng hương, xin sớ, và xem quẻ cầu duyên.
Mông Qua vừa mới vào đã kéo Hạ Nhật qua một bên, chỉ sang phía đối diện: "A Nhật, hay là mình cũng thử cái đó đi, trông hay đấy."
"Đúng là trông hay thật." Hạ Nhật thuận theo ý dân: "Được đấy, hay mình cũng thử đi."
Thế là bọn họ cùng đến đó gieo một quẻ cầu duyên. Người giải xăm cho bọn họ là một ông chú trung niên mang mắt kính lão. Chỉ có điều đến lúc giải xăm, chú ấy lại cứ nói lòng va lòng vòng như dắt họ đi trong sương mù làm Mông Qua sốt hết cả ruột.
"Chú ơi, chú có thể nói rõ hơn chút được không." Mông Qua ôm Hạ Nhật vào lòng: "Đây, chú nhìn thử xem, bọn cháu cuối cùng có sống đến răng long đầu bạc với nhau không ạ?"
"Có răng long đầu bạc hay không thì phải xem duyên phận và vận may của các cháu." Ông chú nói một câu rất 'huề vốn'.
"Chú à, chú xem phim nhiều quá rồi đấy." Mông Qua nắm lấy tay Hạ Nhật, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay mình: "Đây, chú thấy chưa, bọn cháu đã chung sống hòa hợp rồi đây."
"Cậu này, cậu chưa từng nghe thấy câu này sao, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân*." Người đàn ông vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu của mình.
(*) Trích trong câu "话说天下大势,分久必合,合久必分": Phù thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửa tất phân (Thế lớn thiên hạ, chia lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại chia). Đây là câu khai đoan trong Tam Quốc diễn nghĩa. Dùng để chỉ sự biến hóa vô thường của con người và sự vật, đồng thời còn để chỉ sự phát triển của phân chia và hợp lại giữa con người và sự vật có tính tất yếu nhất định, là quy luật tất yếu của phát triển sự vật.
"Chú à, tôi nghe câu này trong Xích Bích rồi đấy." Mông Qua nổi nóng: "Phân cửu tất hợp, hợp cửa tất phân? Chú có tin tôi tìm luật sư tố cáo chú chuyện đạo văn không hả?"
Ông chú ấy chỉ mỉm cười, phía sau tròng kính là một đôi mắt đầy cơ trí.
"Chàng trai trẻ." Người đàn ông trung niên ấy ngăn Mông Qua lại: "Chớ đánh giá sự việc một cách thiếu kiên nhẫn như vậy! Sau này gặp phải bất cứ chuyện gì, khắc phải nhớ, đập nồi dìm thuyền."
Hạ Nhật thấy ông chú này không phải là xem phim quá nhiều mà đích xác là đọc sử ký quá nhiều mới đúng.
Mãi sau này, mỗi khi Mông Qua nhớ tới màn đối thoại với ông chú giải xăm không biết tên tuổi ấy đều cảm thấy biết ơn vô cùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu Vi đưa mắt nhìn chị họ của mình, chỉ thấy chị ấy hơi híp mắt, thần sắc mệt mỏi. Trước mặt chị ấy còn có một tờ báo sáng mới "ra lò", khuôn mặt đẹp trai của Mông Qua chiếm nửa trang trong tờ báo đó. Chị ấy cầm tờ báo lên, nhìn chăm chú vào nó.
Mông Qua trong bức hình được chụp ở sân bay vào chạng vạng tối ngày hôm qua. Chỉ là Tiểu Vi cảm thấy điều này có gì đó hơi kỳ lạ. Từ khi nào mà Mông Qua trở nên dễ nói chuyện như vậy? Anh ấy không hề thể hiện sự mất kiên nhẫn với phóng viên như thường ngày, cũng không có bất kỳ sự thù địch nào, mà trái lại còn hết sức phối hợp.
"Chị, chị bảo hôn lễ mà Mông Qua đi tham dự trong miệng mấy người trong giới là ai vậy? Nghe nói, nhân vật có thể mời được Mông Qua tham dự hôn lễ như vậy chắc chắn là một người rất có máu mặt, nhưng em thấy giới giải trí gần đây có vẻ khá im ắng mà nhỉ."
Tiểu Vi vừa mới tốt nghiệp đã đến làm trợ lý cho chị họ của mình luôn. Vì vậy tình cảm mà chị họ dành cho Mông Qua trong suốt nhiều năm qua như thế nào, cô ta biết rõ hơn ai hết.
Tô Hồng Liên siết chặt tờ báo đến phát đau, cô ta cũng hy vọng rằng cái đám cưới đó là có thật, nhưng làm sao cô ta lại không biết được mục đích của Mông Qua cơ chứ. Phong cách đối phó khác thường với ký giả ấy, chỉ để dời đi mục tiêu thật sự của bọn họ mà thôi, cốt để không ai chú ý tới dáng người nhỏ nhắn đội chiếc mũ bóng chày nhìn như nhân viên làm việc đang đi bên cạnh mà anh cố tình che nửa mặt ấy.
Mông Qua đi nghỉ phép bao nhiêu ngày, là bằng đấy ngày Tô Hồng Liên đến phòng làm việc tìm anh, nhưng cô thư ký quái gở ở đó chỉ lạnh lùng ném ra một câu, "Tô Hồng Liên cảm thấy tình yêu cũng giống như chơi cờ, đi nhầm một nước thua cả ván cờ, còn tình yêu, một bước sai lầm vạn dặm đau thương."
Trên ti vi đang phát lại một số đoạn video trông không khác gì một bộ phim điện ảnh, đến lúc giật mình bừng tỉnh, khung hình đã được cố định ngay tại ngón tay đeo nhẫn của Mông Qua, chính là ngón áp út.
Tô Hồng Liên đột ngột đứng bật dậy. Không, không, không thể nào, Hạ Nhật sẽ không bao giờ tha thứ cho Mông Qua vì những chuyện anh đã làm với em trai cô ta. Chuyện đó giống như một vết sẹo mãi mãi không thể xóa nhòa trong trái tim Hạ Nhật vậy.
Rốt cuộc, tại sao hai người đó lại xuất hiện cùng nhau ở sân bay? Có phải có chuyện gì đó đã xảy ra khi cô ta không ở Bắc Kinh hay không?
Tô Hồng Liên gọi ngay cho luật sư của Mông Qua, người được ông chủ của mình vô cùng coi trọng: "Ông Lâm phải không ạ? Hôm đó không phải ông muốn mời tôi ăn một bữa ư? Tối mai tôi rảnh đấy."
~~~~~~~~~~~~~
Hạ Nhật không biết mình đã giục dậy anh chàng đang nằm ườn trên giường này bao nhiêu lần rồi: "Mông Qua, anh có chịu rời giường không đây, kiên nhẫn của em là có hạn đấy nhé."
"Hôn anh một phát, anh sẽ dậy liền." Mông Qua mơ mơ màng màng mò mẫm trong không trung. Tiếc là vớt nửa ngày cũng không vớt được chú cá Hạ Nhật. Mông Qua uể oải mở mắt ra, thấy ngay Hạ Nhật đang giơ tay chống nạnh trợn ngược mắt nhìn anh.
"Mông Qua, anh cứ thế nữa đi, em sắp biến thành bà gái già của anh rồi đấy."
Mông Qua không nhịn được phụt cười, vung cánh tay dài ra, hốt trọn chú cá Hạ Nhật vào lòng, ngay tức khắc mùi kem đánh răng thoang thoảng đầy ắp xung quanh anh.
Ừ, bây giờ anh rất muốn