Dịch: Duẩn Duẩn
Mông Qua nhìn qua đồng hồ đeo tay, nhắc nhở Hạ Nhật đã đến lúc phải về rồi, bây giờ ông nội cần phải nghỉ ngơi.
Mông lão gia khinh thường nhìn anh, cháu trai của ông lại dám lấy ông ra làm bia đỡ đạn. Rõ ràng chính nó mới là người thấy khó chịu mà dám bảo ông cần phải nghỉ ngơi.
Hạ Nhật nhìn Mông lão gia cười ái ngại, sau đó cầm hành lý của Hạ Thiên lên, nhưng lại bị cậu ngăn lại: "Chị à, em muốn ở đây với ông."
Phòng bệnh mà Mông lão gia ở là phòng VIP, cách bức bình phong có đặt một chiếc giường cho người thân nghỉ ngơi, trông nó còn thoải mái hơn cả trong khách sạn.
"Ừ ừ!" Mông Qua lanh lẹ chen miệng vào: "Em để Hạ Thiên ở lại với ông nội đi, họ còn nhiều chuyện muốn nói với nhau lắm."
"Không phải anh nói ông nội cần nghỉ ngơi ư?" Hạ Nhật liếc anh một cái.
"Chị à." Hạ Thiên vừa nghe là biết Mông Qua đang chê bai cậu là bóng đèn công suất lớn, nhưng cậu cũng có tính toán trước: "Em thấy ở bệnh viện tiện hơn chị ạ. Vả lại, chị quên rồi sao, em cũng là một người đầy bệnh tật đấy thôi."
Lời nói của Hạ Thiên làm Hạ Nhật cảm thấy vô cùng bứt rứt: "Vậy tối nay chị cũng sẽ ở đây. Mông Qua, anh tự về một mình đi."
"A Nhật à, thực ra em không cần lo lắng thế đâu. Cách vách còn có hộ lý đặc biệt trực 24/24 mà. Chỉ cần nhấn chuông đầu giường là họ sẽ lao đến như tên bắn ngay." Mông Qua nhớ ra một vấn đề khác: "Vả lại chỗ này cũng chỉ có một cái giường. Em tính ngủ ở đâu chứ."
Hạ Nhật chỉ chỉ ghế sa lon, tức giận nói: "Em có thể ngủ ở đó."
"Không được." Mông Qua xua xua tay: "Làm sao anh có thể để vợ mình ngủ ở đó được. Em quên rồi à, tướng ngủ của em xấu vô cùng, chồng em phải..."
"Anh im ngay." Hạ Nhật vội vàng bịt miệng anh lại, phòng anh nói ra mấy câu kinh hồn khiếp đảm. Sau đó lúng ta lúng túng cười chữa ngượng nhìn ông nội với em trai mình.
Thấy bọn họ thân mật như vậy, Mông lão gia không khỏi vui mừng. Ừ, tình nồng như mật, xem ra, không lâu sau ông có thể ôm cháu rồi. Quá tuyệt cú mèo! Ha ha ha.
"Mông Qua, em cảnh cáo anh, anh còn dám nói bậy nói bạ nữa xem, em sẽ cho anh ngủ ghế salon mãn kiếp." Hạ Nhật nói nhỏ bên tai Mông Qua.
"Nếu vậy tối nay anh cũng ngủ ở đây." Mông Qua cũng nhỏ giọng nói, nhưng khi nhìn thấy Hạ Nhật nghiến răng nghiến lợi mới ngứa ngáy nói: "Được rồi, được rồi, anh về."
Hạ Thiên cảm thấy Mông Qua hiện giờ chẳng khác nào đứa bé không ăn được kẹo, trông rất thú vị. Cậu bỗng thấy vô cùng hả hê. Anh ta chỉ được cái chuyên gia đi bắt nạt người khác, không những vậy còn dám coi thường chị của cậu vô số lần nữa. Hạ Thiên hừ lạnh, cuối cùng anh ta cũng có ngày hôm nay.
Mông Qua vừa nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên là biết ngay cậu em vợ này đang cười trên nỗi đau của mình.
Nửa tiếng sau, điện thoại Hạ Nhật ồ ạt rung lên một hồi tin nhắn: Bây giờ anh còn chưa đi đâu, cho em một cơ hội cuối cùng, mau ra đây anh cho quá giang về nhà.
Mau về: Không cần.
Qua một lúc sau: A Nhật, anh không tìm thấy đồ lót, em mau về tìm giúp anh với.
Mau về: Anh đừng xạo sự nữa, Mông Qua. Tối nay em không về đâu.
Qua một lúc sau: A Nhật à, thời điểm không có em ở nhà, căn nhà cực kỳ trống vắng, chiếc giường sao mà lớn quá. Tối nay anh chắc chắn sẽ mất ngủ cho xem.
Mau về: Để chị dạy cho nhóc một phương pháp chữa mất ngủ cực kỳ hiệu quả, chính là đếm cừu. Chuyện này học sinh tiểu học nào cũng biết.
Qua một lúc sau: Anh đếm, đếm tới một trăm, mấy con cừu đều biến thành em hết rồi. A Nhật à, chồng em một ngày không gặp vợ mà như cách ba thu vậy, à không, không, chỉ mới một giây không gặp vợ thôi đã như cách ba thu rồi.
Mau về: Mông Qua, anh còn có thể nói mấy lời mắc ói hơn nữa không. Để em đoán xem, chắc chắn là mấy con tinh trùng của anh đang tác oai tác quái chứ gì?
Qua một lúc sau: Vợ anh thật là thông minh quá đi, bị em đoán trúng mất rồi. Nên giờ em mau về dập lửa cho anh đi.
Mau về: Đồ lưu manh! Mông tổng, nếu như em công bố đoạn tin nhắn này ra ngoài thì sao nhể, hình tượng của anh...
Qua một lúc sau: Hạ Nhật kia, em là đồ dối trá, là ai buổi sáng bảo buổi tối làm chuyện gì đó hả.
Hạ Nhật run run tay, vội vàng tắt điện thoại. Cô nhìn hai người đang ngồi trong phòng, hiển nhiên vừa nhìn thoáng qua là biết mình đã bị lộ tẩy, cô mỉm cười khô khốc nói: "Thiệt là, toàn là mấy tin nhắn rác thôi. Nào tiếp đi, tiếp đi, chúng ta vừa mới nói tới đâu rồi nhỉ."
Một lát sau, Hạ Thiên lên tiếng: "Chị à, hay là chị về đi ạ."
Sau khi tắt điện thoại xong, chị cậu liền bắt đầu trở nên lơ đãng, lóng nga lóng ngóng như kiến bò trong chảo nóng.
"À, ừ, cũng được..." Hạ Nhật mất tự nhiên vuốt vuốt tóc: "À, Hạ Thiên, chị, chị..."
"Cháu bảo Mông Qua tới đón cháu đi. Trễ thế này thân con gái về một mình không an toàn chút nào." Mông lão gia cắt ngang lời Hạ Nhật. Đứa cháu đáng thương của ông, không biết thằng nhóc Mông Qua kia gửi gì cho nó nữa?
Hạ Nhật lật đật khoát tay: "Không, không cần đâu ạ. Cháu xuống bệnh viện kêu xe là được rồi. Mông Qua giờ đã ngủ rồi, thật đấy ạ, anh ấy ngủ rồi ạ."
Hai cái đứa này thật là thú vị, đứa thì sợ cả thiên hạ không biết, đứa thì suốt ngày che che đậy đậy. Chờ đến khi Hạ Nhật đi khỏi, Mông lão gia mới hỏi Hạ Thiên: "Hạ Thiên này, cháu nói xem, tối nay chúng nó có tạo cho ông một cu cậu kháu khỉnh để ôm không nhể?"
"Khu, khụ..." Hạ Thiên mất tự nhiên ho khan.
"Hạ Thiên". Mông lão gia tâm tình rất tốt, mặc dù Hạ Nhật đi rồi, nhưng giờ vẫn còn con chuột bạch này cho ông trêu chọc "Hạ Thiên, chả nhẽ cháu vẫn còn nguyên tem?"
"Khụ..." Hạ Thiên lật người, quyết định nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy bóng người đứng chờ trong đại sảnh của bệnh viên, Hạ Nhật không khỏi vừa tức vừa buồn cười, anh có cần phải như tên lửa phụt khói thế không. Mông Qua đứng đó, nở nụ cười vô cùng tươi tắn, đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
"Bệnh viện không cho đỗ xe ư?" Hạ Nhật cảm thấy chỗ đẫu xe của Mông Qua vô cùng quái lạ. Đèn ở đây thì mờ tối, cách sảnh bệnh viện một khoảng khá xa. Bây giờ là ban đêm, trước cổng bệnh viện cũng có chỗ đâu chứ nhỉ?
Mông Qua cốc nhẹ lên trán cô một phát: "Đương nhiên là không thể đậu rồi. Em tưởng anh thích đậu chỗ này lắm ư, chỗ gì mà đen thui, còn âm u nữa chứ."
"Ồ..."
Hai người vừa mới lên xe, Hạ Nhật đang định thắt dây an toàn thì Mông Qua đã sốt sắng bảo "Để anh", sau đó chồm người tới.
"A Nhật này, em vừa mới gọi môt tiếng thôi, chồng em đã mặc gió mặc sương quất roi phi ngựa đến đón em ngay trong đêm đen thế này. Vậy nên yêu cầu về một phần thưởng là không thành vấn đề chứ nhỉ?"
Tên này được mã rồi con khoe tài, nhưng