Dịch: Duẩn Duẩn
(*) Nguyên văn là逆鳞 (Nghịch lân): Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một mảnh vảy hình trăng khuyết màu trắng, lớp vẩy này mọc ngược nên gọi là vẩy ngược. Máu từ tim rồng chảy qua huyết quản chủ dưới mảnh vảy đó và chảy ra khắp toàn thân. Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chỉ cần bạn sờ vào nó thì rồng sẽ đau thấu tim, giãy giụa đến đảo lộn trời đất. Trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có một chiếc 'vẩy ngược' mà tuyệt đối không ai có thể đụng vào. Chỉ khi ta tự nhổ bỏ nó, cũng là vứt bỏ niềm kiêu ngạo của chính mình để nhún nhường người khác.
Tô Hồng Liên từng là chiếc vẩy ngược đâm sâu bén rễ trong ký ức của Hạ Nhật một khoảng thời gian rất dài, thỉnh thoảng chạm vào sẽ đau đớn khôn nguôi. Bây giờ, khi Tô Hồng Liên cầm bó hoa trên tay, xuất hiện trong phòng bệnh của Mông lão gia với lớp trang điểm tinh tế, chiếc vẩy ngược đó của Hạ Nhật lại bắt đầu lồng lên đau đớn.
Tô Hồng Liên thực sự là một cô gái tự tin, đứng trước mặt Hạ Nhật cô ta vẫn rất thẳng thắn nói: "Ông nội ơi, cháu xin lỗi, bây giờ mới có thể đến thăm ông."
"Tới là tốt rồi." Mông lão gia cười ha hả nhìn cô ta, người khôn ngoan không đánh kẻ mặt cười.
"Thật ra thì, ông nội ơi." Tiếng ông nội đó nghe tự nhiên vô cùng, như thể đã gọi hàng ngàn lần trước đây rồi vậy: "Trước kia Mông Qua có đưa cháu qua nhà mấy lần mà không gặp được ông. Cháu thường nghe Mông Qua nhắc đến ông, nên rất muốn đến đây gặp ông ạ."
Cô bé này vừa xinh đẹp lại vừa khôn khéo. Ông với nó chỉ mới gặp nhau có hai lần mà dám nói là mấy lần, đánh đố con số ư? Mông lão gia quay qua nhìn Hạ Nhật. Ôi dào, xem ra A Nhật nhà bọn họ không phải là đối thủ của cô ta rồi, ông phải giúp con bé mới được.
"À, hai lần cháu đến nhà ta đấy ư." Mông lão gia tiếp tục cười ha hả: "Không khéo lúc ấy ông lại không có nhà. Nếu biết sau này cháu trở thành ngôi sáo sáng giá như vậy, ông nhất định sẽ ở nhà hậu đãi cháu."
"A Nhật, đi rót nước cho khách đi cháu."
Hạ Nhật cầm ly nước đến chỗ để trà, Hạ Thiên cũng lẽo đẽo theo sau. Nhỏ giọng hỏi cô, "Chị này, Tô Hồng Liên từ khi nào trở nên trần tục thế nhỉ. Em nhìn sao cũng thấy giống hồ ly tinh."
Ừ, vẫn là con hồ ly chín đuôi đó thôi. Hạ Nhật nhẹ giọng nói.
Tô Hồng Liên chân trước vừa mới đi, Mông Qua chân sau đã bước vào cửa.
"Hai người không gặp nhau hả?" Hạ Nhật hỏi xéo Mông Qua.
"Gặp ai? Anh phải gặp người nào cơ?" Mông Qua thấy mình như người sao Hoả vừa mới đáp đất, lúc anh bước vào phòng cũng thấy không khí có gì đó không đúng.
"Tô Hồng Liên ấy, bạn gái cũ của anh ấy. Mới rồi cô ta còn ở chỗ này bày tỏ lòng biết ơn vô bờ bến với anh đó. Nói là không có anh thì cô ấy sẽ không bao giờ có thể đạt đến đỉnh cao ngày hôm nay." Hạ Nhật ngôn ngữ sắc bén như dao. Mông Qua chưa từng nghĩ Tô Hồng Liên thành công của ngày hôm nay là do một tay anh đưa lên. Hiện tại, cô ta vẫn là một nghệ sĩ ăn khách nằm dưới nước cờ của anh.
Mông Qua tìm một chỗ đậu xe rồi dừng lại, người phụ nữ này giận dỗi có lâu quá không vậy?
"Được rồi mà, A Nhật." Mông Qua quay mặt cô hướng về phía mình: "Anh và cô ta đã là quá khứ từ lâu rồi."
Hạ Nhật cũng không biết mình đang buồn bực chuyện gì nữa, là vì anh đưa cô ta đến gặp người nhà chăng? Nếu không phải vì chuyện của Hạ Thiên, có phải bây giờ Mông Qua đang đeo nhẫn cưới với Tô Hồng Liên rồi không?
Hạ Nhật bỗng nhiên nhớ tới những thứ mà Tô Hồng Liên thích. Mông Qua là một người không thích opera cũng có thể vì cô ta mà ngồi mấy tiếng đồng hồ trong nhà hát. Cũng chỉ vì thích Tô Hồng Liên mà một người gia giáo nghiêm khắc như Mông Qua đã xăm lên lưng mình một đoá hoa. Năm ấy, đôi bao tay mà Hạ Nhật đan cả nửa tháng trời để dành tặng cho anh trong đợt tuyết đầu mùa lại được đeo trên tay của Tô Hồng Liên. Hạ Nhật nhớ rất rõ cảnh tượng khi ấy, muốn quên cũng chẳng thể nào quên được. Những thứ đó giống như những thước phim tươi sáng, không bao giờ có thể bạc màu trước thời gian.
Năm ấy, Tô Hồng Liên cười yếu ớt kéo tay Mông Qua xuất hiện trước mặt cô hết lần này đến lần khác. Cô ta rất thích mặc quần áo màu đỏ, vì trông nó giống một vầng dương chói lọi.
"Mông Qua, anh chắc hai người đã trở thành quá khứ rồi chứ?"
"Anh đảm bảo, chuyện đó đã là quá khứ rồi."
Tính từ lúc bọn họ kết hôn tới giờ thì chuyến công tác thực sự đầu tiên của Mông Qua là đến Hàn Quốc. Anh tới đó trong vòng ba ngày, lần này là để hợp tác với đài truyền hình Hàn Quốc, phối hợp sản xuất một chương trình tương tự như format chương trình Phụ nữ tài năng của Anh ở châu Á.
Lúc Hạ Nhật giúp Mông Qua sắp xếp hành lý, anh đứng bên cạnh cười hếch cả mũi lên.
"Anh vui đến thế ư?" Hạ Nhật thấy buồn cười không chịu được, Mông Qua gần đây càng ngày lại càng giống một một đứa bé đòi kẹo. Nhưng đây mới là Mông Qua mà Hạ Nhật quen thuộc, vừa cứng đầu lại vừa vờ ngớ ngẩn.
"Ừ." Mông Qua ôm cô từ phía sau lưng: "A Nhật à, em biết không? Anh đã từng tưởng tượng cảnh này vô số lần trong đầu, cuối cùng thì nó cũng trở thành sự thật rồi."
Hạ Nhật quay lại, vươn tay ra, ôm lấy eo anh, tựa đầu lên vai anh. Lời thì thầm giữa những người yêu nhau luôn là liều thuốc làm mềm trái tim ta.
Sau khi Mông Qua đi, Hạ Nhật phải bận rộn chạy đi chạy lại giữa hai nhà lớn và bệnh viện. Hình như Mông Thạc đặc biệt thích cô thì phải, cu cậu cứ luôn dính lấy cô không tha. Lúc ăn cơm nhất định phải ngồi cùng cô mới chịu, cô đi vệ sinh cũng lẽo đẽo chạy theo sau, khi cô vào phòng tắm thì cu cậu đứng bên ngoài canh cửa.
Cu cậu còn rất chân thành 'tỉnh tò' với cô: Chị ơi, em thích chị lắm ạ. Trong phòng anh hai có để rất nhiều tranh của chị vẽ, em thích chúng lắm nhưng quản gia không cho em động vào. Ông nói đó là bảo bối của anh hai nên không được táy máy đâu ạ. Chị ơi, chị cũng vẽ cho em vài bức được không ạ, em cũng sẽ giấu nó như giấu bảo bối ấy. Chị ơi, ông quản gia còn bắt em phải gọi chị là chị dâu nữa, em hỏi ông tại sao, ông bảo vì chị là vợ của anh hai, nhưng em không muốn chị là chị dâu của em đâu? Nếu em không gọi chị là chị dâu, vậy thì chị không phải là của anh hai rồi ạ. Em chả thích chị là của anh hai chút nào đâu.
Đúng là một cậu bé lém lỉnh, Hạ Nhật bế cậu bé lên, trực tiếp hôn lên mặt cu cậu hai phát, khiến cho khuôn mặt của cậu bỏ bừng cả lên.
Vào ngày thứ hai Mông Qua rời đi đã xảy ra một sự cố. Tô Hồng Liên bất tỉnh trên phim trường vì làm việc quá sức, đoàn làm phim đã nhanh chóng đưa cô ta đến bệnh viện, và tình cờ là ở cùng bệnh viện với Mông lão gia. Tuy nhiên cô ta ở lầu chín, còn Mông lão gia thì ở tầng bảy.
Do sự xuất hiện của Tô Hồng Liên nên bệnh viện đã phải siết chặt an ninh để ngăn chặn nhà báo và người hâm mộ đến làm phiền các bệnh nhân.
Vào ngày thứ ba, Hạ Nhật đã gặp Tô Hồng Liên trong thang máy. Thật trùng hợp là lúc đó chỉ có hai người, à không, nên nói là ba người mới phải, tính thêm cả Mông Thạc đang nằm bò trên lưng cô nữa. Cu cậu này cứ mè nheo với cô là tê chân các thể loại, cuối cùng cũng thành công leo lên được lưng cô.
Tô Hồng Liên nhìn thấy bọn họ, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, cứ như bị trúng tà mà xoay phắt người đi.
Hạ Nhật cũng lười đi để ý cô ta, Mông Thạc trên lưng vẫn còn nũng nà nũng nịu, "Chị ơi chị à, khi nào chị mới vẽ tranh cho em ạ?"
Hạ