- Đúng vậy đó lão đại, cậu mà cứ như vậy, tôi sẽ không theo cậu nữa!
- Tôi cũng không theo nữa!
- A...
Lâm Gia Ca như nghe thấy chuyện cười, cười lạnh một tiếng đầy khinh thường, ghét bỏ nói:
- Nói thật, sao cứ như tôi là chủ nhân của các cậu thế?
Lục Bản Lai: "Lão đại, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm chủ nhân của tôi."
Hạ Thương Chu: "Lão đại, tối nay, tối nay tôi có thể làm ấm giường cho cậu! À không, tôi vì mấy con số 0 kia mà sẽ làm ấm giường cho cậu!"
Lâm Gia Ca kéo kéo môi, không muốn nói gì thêm với hai tên không biết xấu hổ này nữa!
Làm xong tài liệu, Lâm Gia Ca tắt máy tính, lấy sách vở:
- Muộn rồi, lên lớp thôi!
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai cầm sách giáo khoa đuổi theo.
Lúc ra khỏi ký túc xá, Lục Bản Lai không quên vấn đề trọng điểm:
- Lão đại, nói thật đi, tại sao bỗng nhiên cậu lại nhận hạng mục kia?
- Bởi vì...
Lâm Gia Ca còn chưa nói hết, Hạ Thương Chu đã giành nói trước:
- Lão đại, không được than nghèo nữa nha! Đứa trẻ ba tuổi còn biết cậu chỉ dùng lý do này để gạt người thôi.
- Tôi nói thật lòng, gần đây tôi có cảm giác, bản thân thật sự rất nghèo... Vì tôi vừa phát hiện...
Nói tới đây, Lâm Gia Ca đột nhiên dừng lại, anh vốn muốn nói "cô bé" lại không nói nữa, sửa thành "một con thú nuôi, nó ăn rất khỏe, một bữa cơm có thể ăn gấp ba lần những con khác, tôi sợ tiền gửi ngân hàng nhiêu đó là không đủ nuôi nó, nên phải cố gắng nỗ lực kiếm thêm tiền."
Hạ Thương Chu trợn mắt: "Là thú nuôi gì mà ăn ghê vậy?"
Lục Bản Lai há to miệng: "Lão Đại, đừng nói với tôi là cậu đang nuôi heo nha!!"
Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu bắt đầu cười lớn: "Hahahahaha"
Chỉ có điều, bọn họ cười được ba giây, liền im bặt.
Bởi vì... trên mặt lão đại của bọn họ đầy tức giận, như không thích bọn họ nói về con thú nuôi đó như vậy.
Lục Bản Lai phản ứng rất nhanh, một giây sau liền nghiêm túc giơ ngón cái lên với Lâm Gia Ca, nịnh nọt:
- Lão đại đúng là lão đại, ngay cả thú cưng cũng nuôi khác người thường nữa, đúng là thanh tân thoát tục!
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai phản ứng đồng bộ:
- Lão
Đại, cậu nuôi con gì vậy, để bọn tôi nuôi chung cho nó có bạn?
Đùa gì thế? Bánh bao nhỏ của anh sao lại có thể là heo?
Cho dù là heo, cũng là con heo độc nhất vô nhị, có một không hai trên thế gian này!!
Vì vậy, muốn nuôi cùng cho có bạn? Ha ha! Nghỉ khỏe đi! Nằm mơ cũng tìm không thấy đâu!
Nghĩ vậy, Lâm Gia Ca liền bước đi nhanh hơn.
Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu cùng gọi: "Lão Đại!", gọi rất nhiều lần.
Lục Bản Lai: "Lão đại,nói đi nói lại thì tối qua cậu đi đâu vậy? không phải thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Hạ Thương Chu: "Đúng vậy đó, lão đại, làm người không thể không thẳng thắn với bạn cùng phòng như vậy nha! Đây không chỉ là lần đầu tiên cậu cúp học mà còn là lần đầu tiên cậu không về ký túc xá, mắt thì lại thâm quầng, hẳn là cả đêm không ngủ, có phải rất dữ dội mãnh liệt không? Hơn nữa còn để mình bị cảm, có phải là do quá lo hành động nên mới quên để ý đến nhiệt độ xung quanh không?"
Lục Bản Lai: "Thế quái nào nghe mà muốn chảy máu mũi luôn, lão đại, không ngờ cậu lại chơi đến nước thân tàn ma dại như vầy!"
Chơi cái đầu cậu a!
Nhắc đến tối qua, mặt Lâm Gia Ca lại càng đen hơn.
Anh không ngủ cả đêm, nhưng không phải là làm hùng hổ quá không ngủ...
Anh thật sự là ở bên ngoài, nhưng mà là ở ngoài ban công, hứng gió lạnh cả đêm thì có!!
Nếu nói đến nhận ra điều gì... thì e rằng điều anh nhận ra là anh, một sinh viên khoa toán lại quên mất 1 + 1 bằng mấy! anh thật không ngờ, có một ngày, một nam thần như anh lại bị cấm dục đến nỗi tắm nước lạnh cả đêm....