Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu còn đang thao thao bất tuyệt lại cảm thấy Lâm Gia Ca có gì đó không đúng, hai người họ đang nói chuyện cười, sao anh lại như sắp giết người đến nơi a..
Bọn họ rất thức thời mở miệng nói đề tài khác:
- Bạn học Lục, hôm nay thời tiết tốt quá ha!
- Bạn học Hạ, hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp nha! Trời xanh mây trắng, lại còn trong lành nữa!
Lâm Gia Ca liếc mắt nhìn bầu trời. lại thầm mắng hai con người kia thật xàm...
Rất muốn làm bộ không quen biết bọn họ.
Lâm Gia Ca nghĩ vậy, liền bước nhanh vào phòng.
Ba người vừa vào phòng học xong, giây sau chuông liền reo lên.
Lâm Gia Ca ngồi hàng cuối cùng, nghe giảng được 5 phút, sau đó liền đem tư liệu trong Notebook ra kiểm tra lại.
Trong đoạn tài liệu, có nhiều lần xuất hiện chữ T.
Lâm Gia Ca nhìn một chút, tầm mắt liền cố định nhìn vào một chữ T.Bạn muốn đọc full liên hệ:
[email protected]Anh chưa từng nghĩ có một ngày anh sẽ nhớ rõ tên của cô như vậy, đến nỗi vô tình nhìn vào một chữ cái cũng có thể nhớ đến cô.
Lâm Gia Ca nâng tay, đụng đến một chữ T trên màn hình, sau đó liền nhớ lại những chuyện trước khi vào phòng học, lại hồi tưởng đến những chuyện tối qua.
Có lúc anh đi từ ban công vào nhà tắm, chỉ có một con đường duy nhất sẽ đi qua chiếc giường nơi thú cưng của anh đang nằm ngủ, thấy cô đá chăn mềm qua một bên, anh sẽ dừng lại đắp chăn cho cô.
Có thể là do nhiệt độ trong phòng ấm áp, cô ngủ mà mặt cũng đỏ hồng.
Thời khắc đó, trong lòng anh lại kích động lần nữa, muốn giữ lại hình ảnh lúc này của cô, giống như lúc anh chụp lại hình ảnh của cô trong phòng bệnh của ông. Sau đó-- --
Lâm Gia Ca mò điện thoại trong túi mình, bấm vào hình ảnh trong Photo Album.
Trong album chỉ có hai tấm hình, một là chiều hôm qua, khi cô ăn táo trong phòng bệnh của ông, ánh mặt trời ấm áp, lông
mày, khóe mắt của cô chỉ vì ăn táo mà tỏa ra niềm hạnh phúc đầy thỏa mãn.
Một tấm khác là hình ảnh tối qua khi cô ngủ, lông mi dài như bươm bướm, đôi môi hồng hào nhếch lên, cả khuôn mặt liền tràn đầy hành phúc đến nỗi khiến người nhìn cũng cảm thấy ấm áp từ trong đáy lòng.
_______
Tám giờ tối đúng, mọi người trong nhóm [Lại bấm lộn] đúng giờ lại gặp nhau trên bản đồ sa mạc.
Hôm nay [111111] không mê man bất tỉnh như hôm qua, nhưng trạng thái cũng không tính là cực kỳ tốt.
Mười giờ rưỡi tối, [111111] liền thoát ra khỏi game.
Thời Dao hiếu kỳ: "Lão đại của các anh sao lại nghỉ rồi?"
[Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] đang liên thu bất tận thì không trả lời cô.
Là [Hầu Tử mời cao thủ] lại gửi một tin nhắn riêng trả lời:
- Lão đại không khỏe, sốt rất cao, vừa mới uống thuốc, nên buồn ngủ, vì vậy anh và Nước trái cây không thể nói chuyện rồi.
Thời Dao trả lời ba chữ Ồ ồ ồ... sau đó cũng không nói gì.
Bởi vì không nói chuyện nên Thời Dao không biết [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] muốn làm gì, không theo kịp tiết tấu của bọn họ. [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] nhiều lần đánh chữ muốn báo cho cô biết, nhưng lại bị đánh lén, ba người họ chết ngay lập tức.
Ván này kết thúc đã gần 11h, Thời Dao nói với [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước tráicây a] biết cô phải đi ngủ, sau đó thoát game, không hiểu sao nghe [111111] nóng sốt, cô lại nghĩ đến Lâm Gia Ca cũng đang bị cảm...