- Vì vậy, những năm qua, tôi hầu như không nói đến tên anh, càng không nói chuyện của chúng ta với người khác, những người ta từng quen trong trường, hầu như không ai biết tôi có bất cứ...
Thời Dao vốn định dùng chữ ""quan hệ", nhưng cô nghĩ một chút, lại cảm thấy tình hình của cô và anh không thích hợp lắm để dùng từ ngày cho lắm, liền sửa lại thành: "... qua lại gì với anh."
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô càng nói, không khí trong xe càng lạnh hơn.
Cô nói không sai, sao bầu không khí lại biến thành như vậy.
Thời Dao trầm mặc hai giây, sau đó lại liếc trộm Lâm Gia Ca một chút.
Người thanh niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như có một tầng băng mỏng trên mắt và lông mày, ngay cả môi cũng mím lại, tất cả đều tỏa ra một luồng khí lạnh.
Thật kỳ lạ, những câu nói kia là do anh ra lệnh cho cô, sao bây giờ anh lại tỏ vẻ bất đồng như vậy?
Lẽ nào... là bởi vì cô nói quá nhiều lời?
Thời Dao dời tầm mắt, có thể là do nguyên nhân này.
Trong quy tắc của anh, cô và anh không quen biết nhau, anh nhất định không muốn nói chuyện với cô quá nhiều, sao cô lại mắc phải sai lầm ngu xuẩn như vậy?
Thời Dao thức thời ngậm miệng lại, tự dặn lòng, không nên nói chuyện với Lâm Gia Ca nữa.
Trong xe lại yên tĩnh như cũ.
Nhưng không khí lạnh lẽo trong xe vẫn không tan biến.
Kỳ thực ban đầu khi cô nói: "Những lời anh nói năm đó, tôi đều nhớ...", anh đã có chút mơ hồ.
Anh không hiểu lắm, cô nhớ cái gì, nhưng đến khi cô giải thích rõ ràng, anh mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như đúng là anh đã từng muốn như vậy.
Lúc đó tại sao anh lại nói như vậy ư? Vì anh uất ức, anh tức giận, nhưng lại không có chỗ để trút giận, vì thế tất cả những cảm giác tiêu cực đó đều được đổ lên người cô.
Anh không quen biết cô, ngay cả sự tồn tại của cô, anh cũng không biết. Lúc đó
anh chỉ biết, anh cũng sẽ không cưới một người mà mình không yêu làm vợ.
Không yêu lại bị bắt cưới, tất nhiên anh sẽ có cảm giác mình bị bức bách, bị gạ ép, dưới quyền thế áp chế của ông nội, cảm giác của anh đối với cô lại càng tiêu cực, lời nói ra tất nhiên cũng sẽ rất tuyệt tình.
Kỳ thật, những điều cô nói đều rất đúng, nhưng rõ ràng không hiểu tại sao lúc này trong lòng anh lại rối bời.
Lâm Gia Ca càng nghĩ, lại càng phập phồng, thấp thỏm, càng lo lắng không yên thì bầu không khí trong xe lại càng ngột ngạt. Đến cuối cùng, chính anh cũng không chịu nổi nữa, phải mở cửa sổ xe, để không khí bên ngoài tràn vào trong xe.
Lúc xe sắp tới nhà họ Lâm, điện thoại di động của Thời Dao lại vang lên.
Cô bắt máy, bởi vì bên cạnh có Lâm Gia Ca nên âm lượng khá nhỏ:
- Alo? Học trưởng Hàn? Không có, em còn chưa về, có chút việc đột xuất, có thể sẽ về muộn ạ.
Nghe Thời Dao nói vậy, mi tâm của Lâm Gia Ca giật giật, sau đó lấy ra điện thoại chỉ còn 5% pin bắt đầu soạn tin nhắn.
- - -
Giờ cũng đã trễ, những người làm trong nhà họ Lâm đều đã rút đi.
- - -
Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Gia Ca lại nói với tài xế:
- Chẳng phải cậu còn có chuyện sao? Nếu bận thì đi trước đi, lát nữa tôi tự gọi xe về trường.
Tài xế mơ màng hai giây, sau đó gãi đầu nói:
- Đúng vậy ạ, lát nữa tôi có một chuyện quan trọng phải làm, bây giờ sắp trễ rồi, tôi phải đi trước đây.