Lâm Gia Ca không nói gì nữa, mở cửa xuống xe.
Thời Dao cũng xuống xe theo, còn không quên nói thêm một tiếng cảm ơn với tài xế.
Tài xế chột dạ, trả lời một câu "Đừng khách sáo", sau đó lập tức rời đi.
Là ảo giác của ông sao? Sao ông lại có cảm giác công việc làm tài xế của Lâm gia càng ngày càng vất vả vậy kìa? Ông cũng đã làm 10 năm rồi, sao vẫn chưa quen chứ?
Lâm Gia Ca quay về cửa lớn, nhập mật khẩu 666666 vào, sau đó cửa mở ra, anh đi vào vườn được hai bước rồi, vẫn chưa thấy Thời Dao đi theo, liền quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt của Thời Dao đụng phải cái ngoái nhìn của Lâm Gia Ca, trong lòng tính toán một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Tôi ở đây chờ anh.
Ánh mắt của Lâm Gia Ca trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn hòa:
- Tôi tắm trước, chắc sẽ khá lâu, cô vào nhà chờ đi thì hơn.
Thời Dao bước đến, sau khi vào vườn nhà họ Lâm, cô suy nghĩ một chút, lại nói:
- Không thì tôi vào đem bánh gato đón xe về trước là được, anh cứ tắm đi, chúng ta đi một xe cũng không tiện lắm, nếu như ở trước cổng trường bị mọi người nhìn thấy...
- Tôi không mang theo ví tiền.
Thời Dao còn chưa nói xong, Lâm Gia Ca đã cắt ngang lời cô, đánh gãy luôn ý định muốn đi trước của cô.
Sau đó anh đi nhanh hơn rất nhiều, khiến khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa hơn.
Thời Dao vốn muốn nói gì nữa, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thấy anh đi rất xa rồi. Cô đang nghĩ cô có thể đưa tiền cho anh mượn trước... nhưng lại chợt nhớ ra hai ngày trước đi siêu thị, vượt quá chi tiêu rồi, giờ chỉ còn tầm 100 tệ trong túi, không thể cho anh mượn tiền được.
Thời Dao không còn cách nào khác là im lặng đi theo Lâm Gia Ca vào nhà.
Anh hoàn toàn không để ý đến cô, cũng còn may trong nhà có dép đi riêng, cho nên cô có thể tự thay giày, đi vào phòng khách.
Lâm Gia Ca vào nhà sớm hơn cô đúng lúc từ nhà bếp đi ra, trong tay bưng theo một tách sô-cô-la nóng hổi còn đang bốc khói.
Anh đưa tách
sô-cô-la nóng hổi cho cô:
- Cô uống cái này trước đi, tôi đi tắm một chút.
Thời Dao "ơ" một tiếng, đưa tay nhận tách sô-cô-la, sau đó... không biết là cô cầm chưa chắc anh đã buông tay hay sao đó, sô-cô-la nóng đổ lên người Thời Dao.
Cũng may không nóng lắm, không làm cô phỏng nặng, chỉ là quần áo của cô...
Thời Dao cúi đầu nhìn một vết bẩn có diện tích không nhỏ trên ngực áo của mình, vẻ mặt đầy khó chịu...
Sao cô về trường được đây?
Lâm Gia Ca nói "Xin lỗi" trước, sau đó như bất đắc dĩ chỉ chỉ lên lầu:
- Cô lên lầu tắm trước đi, tôi vào phòng chị xem có còn quần áo gì không, rồi đưa cho cô sau.
Cũng chỉ có thể như vậy... Thời Dao "ồ" một tiếng, sau đó đi theo Lâm Gia Ca lên lầu.
Lâm Gia Ca mở cửa phòng ngủ của mình, quay về phía Thời Dao, nói "Chờ một chút", sau đó mới từ từ vào phòng thay quần áo.
Thời Dao đứng trước cửa phòng ngủ một lát, mới cất bước đi vào.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của anh, so với phòng ngủ của cô lớn hơn nhiều, giường cũng rất lớn, trên kệ bày đủ các loại cúp vàng.
Đều là những cúp có liên quan đến toán học, thì ra những tin đồn kia đều là thật, anh chính là thần đồng toán học siêu cấp.
Lúc Thời Dao đang xem phòng ngủ của Lâm Gia Ca, anh đã cầm một chiếc áo thun trắng từ trong phòng thay đồ đi ra.
Thời Dao vội thu lại tầm mắt, nhìn về phía Lâm Gia Ca.
Lâm Gia Ca giơ tay ném chiếc áo thun về phía Thời Dao:
- Cô đi tắm rồi mặc đồ của tôi trước đi, tôi đến phòng chị tìm quần áo cho cô.
Thời Dao ôm áo thun của Lâm Gia Ca gật gật đầu.
Chờ đến khi Lâm Gia Ca ra khỏi phòng, Thời Dao mới vào nhà vệ sinh.