Thông tin truyện Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

87

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 15633 lượt

REVIEW TRUYỆN THÁNG NĂM CÓ ANH KÍ ỨC THÀNH HOA

 

Uất Trì có một chiếc máy ảnh. Khi anh dùng chiếc máy ảnh này chụp ảnh cho một người nào đó, trong khoảnh khắc anh bấm nút chụp, anh sẽ nhìn thấy một phần tương lai của người ấy. 

Mùa đông năm 2013, khi đang đi tìm em gái Uất Lam tại thành phố A, Uất Trì gặp Triệu Mạc Ly. Cô mặc chiếc áo màu lam nhạt, dáng vẻ dịu dàng yêu kiều như cành hoa mai trong tuyết. Khi Uất Trì vô tình bấm phải nút chụp ảnh, tương lai của cô ùa đến trước mắt anh. 

Trong tương lai của Triệu Mặc Ly, Uất Trì nhìn thấy chính mình. Anh thấy mình bước đến bên cô, giúp cô gạt đi phiến lá rơi trên vai áo. Anh thấy mình hỏi cô về tin tức của Uất Lam. Anh thấy cô giúp anh tìm manh mối về em gái. Anh thấy cô sẽ động lòng rồi tỏ tình với anh. Và anh thấy, trong tương lai có sự xuất hiện của anh đó, cô sẽ vì anh mà gặp phải chuyện chẳng lành.

Thế nên, Uất Trì chọn cách né tránh. Anh đi về phía cô, thấy cô tự phủi đi phiến lá trên vai, rồi cứ thế lướt qua cô, lướt qua mối nhân duyên giữa mình và cô gái ấy…

******

Ở Thượng Hải, Uất Trì có một tiệm ảnh nhỏ.

Có một lần, khi chụp ảnh cho một người phụ nữ, anh nhìn thấy được rằng cô ấy sẽ bị chết đuối, nên đã khuyên cô ấy không được đến gần bờ sông. Nhưng người phụ nữ đó không tin, cho rằng anh đang ba hoa nhảm nhí. Suốt khoảng thời gian sau đó, anh thường xuyên ra bờ sông, hi vọng bản thân sẽ có thể cứu được cô ấy. Kết quả, cô ấy vẫn gặp bọn cướp và chết đuối vì bị chúng đẩy xuống sông, anh không thể cứu sống.

Lần tiếp theo Uất Trì nhìn thấy cái chết, đó là khi anh chụp ảnh thẻ cho một nữ sinh trung học. Cô bé ấy và gia đình sẽ gặp tai nạn trên đường cao tốc, ra đi và bỏ lại biết bao ước mơ còn dang dở. Sau khi cô bé ấy ra khỏi tiệm chụp ảnh của anh, có một cậu thiếu niên cao gầy tuấn tú bước vào, hỏi anh về tương lai của cô ấy. 

Cậu thiếu niên đó là Đường Tiếu Niên, cô bé là Hạ Sơ, hai người là bạn học, thầm yêu đối phương nhưng không dám nói. 

Trong một lần tình cờ, Đường Tiếu Niên vô tình biết được bí mật về chiếc máy ảnh của Uất Trì, nên khi thấy Hạ Sơ bước vào tiệm ảnh, cậu tò mò muốn biết về tương lai của người cậu thích. Bởi vì, cậu không còn nhiều thời gian để ở bên cô ấy, trong người cậu có một khối u ác tính, thời gian sống chẳng còn bao lâu. 

Việc can dự vào số mệnh của người khác vốn là điều cấm kị, nhưng Uất Trì không thể dửng dưng trước sự sống chết của một con người, nên anh đã cùng Đường Tiếu Niên ngăn chặn vụ tai nạn mà ông trời đã sắp đặt, cứu Hạ Sơ khỏi tay tử thần.

Khi Uất Trì biết rằng Đường Tiếu Niên không chịu chữa bệnh vì không muốn tốn tiền, anh đã âm thầm đóng vai một nhà hảo tâm lo cho cậu toàn bộ tiền viện phí. Uất Trì luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng hờ hững như băng tuyết, nhưng trái tim anh lại chứa chan ánh nắng ấm áp dịu dàng.

******

Sau lần gặp gỡ Mạc Ly ngày hôm ấy, mỗi năm sau đó Uất Trì đều đến thành phố A tìm cô một lần. Khi thấy cô bình an vô sự, anh mới âm thầm rời đi.

Nhưng một ngày nọ, khi anh đến tới thành phố A thì không nhìn thấy cô nữa, hỏi đồng nghiệp của cô thì mới biết cô đã trở về Thượng Hải rồi. 

Ở Thượng Hải, Uất Trì đã tìm kiếm Mạc Ly khắp nơi nhưng đều không có kết quả. Cho đến ngày hôm đó, khi thấy Mạc Ly đứng dưới giàn hoa tử đằng trong bệnh viện, anh liền không kìm được mà chạy đến nắm lấy tay cô. Sau đó mới nhận ra bản thân không nên làm vậy, bèn tìm một lí do để tự bao biện cho mình.

Uất Trì biết rằng anh chính là khắc tinh của Mạc Ly, nếu ở bên anh cô sẽ gặp phải chuyện xấu. Nên sau khi tìm thấy cô ngày hôm ấy, anh vẫn luôn tìm cách tránh mặt cô.

Nhưng dường như số phận trêu ngươi, anh và cô luôn không hẹn mà gặp. Uất Trì luôn tỏ ra ghét bỏ Mạc Ly, dù chẳng biết từ khi nào trong tim anh đã cất giấu bóng hình của cô gái ấy.

Một ngày nọ, khi Mạc Ly cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, hai người thấy đối diện nhà hàng có một hiệu ảnh, liền bước vào chụp vài tấm ảnh thẻ. Thật tình cờ, đó là tiệm ảnh của Uất Trì. Khi Uất Trì chụp ảnh cho Bạch Hiểu, đồng nghiệp của Mạc Ly, anh nhìn thấy Bạch Hiểu sẽ lao vào một đám cháy để tự sát.

Bạch Hiểu là trẻ mồ côi, trước khi được đưa vào trại trẻ, cô có một quá khứ rất đau lòng. Vì những điều đáng sợ đã xảy ra trong quá khứ, cô mắc căn bệnh đa nhân cách. Một nhân cách khác đang tồn tại trong cơ thể của cô, có tên là Bạch Lộc.

Chồng của Bạch Hiểu là Lý Nhược Phi. Anh và cô kết hôn nhờ bạn bè mai mối, nhưng nhân duyên của cô và anh đã bắt đầu từ rất lâu rồi. Lý Nhược Phi rất yêu Bạch Hiểu, anh biết rõ những điều cô đã phải gánh chịu trong quá khứ, nên đã dốc lòng bảo vệ cô, mang đến cho cô cảm giác ấm áp, an toàn.

"Quá khứ của em anh không thể tham dự, anh rất xin lỗi. Nhưng mỗi ngày trong tương lai của em, anh sẽ luôn ở bên em. Anh từng nói "sống chết không rời", Lý Nhược Phi anh đã từng hứa thì sẽ không bao giờ thất hứa, trừ phi anh chết."

Nhưng Lý Nhược Phi vô cùng tức giận và lo sợ, bởi Bạch Hiểu luôn muốn tìm cách để tự sát. Lý Nhược Phi không biết rằng, người đã cắt cổ tay, nhảy lầu, định uống thuốc an thần sau khi uống rượu đó không phải Bạch Hiểu, mà là Bạch Lộc.

Bạch Hiểu luôn muốn sống, vì cô có Lý Nhược Phi, cô đã hứa sẽ ở bên anh suốt đời.

Bạch Lộc luôn muốn chết, vì cô ta căm hận thế giới này, căm hận những người xung quanh, cô ta cho rằng cái chết là một sự giải thoát.

Thật may mắn, vì Uất Trì đã kịp thời cảnh báo với Lý Nhược Phi, để anh có thể cứu được Bạch Hiểu, để anh ấy không phải sống trong đau khổ và day dứt suốt cuộc đời.

******

Câu chuyện tình yêu cuối cùng, cũng là câu chuyện đau lòng nhất. Đó là bản nhạc tình đầy cay đắng của Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt, người đã nhận nuôi cha của Đường Tiếu Niên, người cậu luôn coi là bà nội.

Câu chuyện xảy ra vào thời kì loạn lạc của Trung Quốc và cũng vì những vòng xoáy khốc liệt của thời cuộc mà thấm đẫm bi thương.

Trương Khởi Nguyệt được gia đình Đường Vân Thâm nhận nuôi từ khi còn nhỏ. Khung cảnh lần đầu gặp gỡ của hai người được Vân Thâm khắc họa vào cuốn sổ tay, cô gái xinh xắn và chàng trai tuấn tú nhìn nhau, ánh mắt đong đầy tình ý, trong tay chàng trai cầm điểm tâm, trong tay cô gái cầm cành hàm tiếu đang nở rộ. Kí ức của những tháng ngày xưa cũ được Vân Thâm dịu dàng gửi vào bức tranh, năm tháng dần xa vẫn chẳng bao giờ phai nhạt.

Thế rồi, cha của Đường Vân Thâm bị kết tội phản động, tịch thu hết tài sản, Vân Thâm và Khởi Nguyệt lưu lạc khắp nơi. Anh vì cô mà từ bỏ cơ hội đi nước ngoài, ở lại Trung Quốc cùng cô sống qua ngày trong một căn nhà tĩnh lặng nằm sâu trong con ngõ nhỏ.

Năm 1957, Đường Vân Thâm bị chính quyền bắt đi, đến tận mùa xuân năm sau mới được thả ra ngoài. Đường Vân Thâm bây giờ gầy guộc, rã rời, mái tóc rối tung bẩn thỉu, trước đây dáng người anh cao lớn thẳng tắp, bây giờ lưng lại còng xuống. 

Trước đây Vân Thâm rất ít khi uống rượu, bây giờ lại trở thành một con sâu rượu. Bởi di chứng mà những ngày lao động khổ sai để lại cho anh là xương khớp vô cùng đau nhức, phải nhờ đến chất cồn trong rượu mới có thể giảm bớt phần nào.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, cay đắng và khổ đau cứ kéo dài không dứt. Cuối cùng, Vân Thâm đã rời đi để không trở thành gánh nặng cho Khởi Nguyệt, để cô không còn phải vì anh mà vướng bận, nhọc lòng. 

Sau khi Vân Thâm đi rồi, Khởi Nguyệt cũng không thể yêu thêm ai khác. Cô cứ ở một mình nuôi cha của Đường Tiếu Niên khôn lớn. Năm tháng cứ mải miết chảy trôi, dường như chỉ trong chớp mắt Khởi Nguyệt đã trở thành một bà cụ gần đất xa trời.

Thật may, là Uất Trì và Mạc Ly đã kịp giúp bà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, được nhìn thấy mộ của Đường Vân Thâm, để bà có thể ra đi thanh thản.

******

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Uất Trì, Mạc Ly đã động lòng với anh. Uất Trì là chàng trai có dáng vẻ thanh khiết tuấn tú, biểu cảm luôn lạnh nhạt hững hờ, nhưng khi nở nụ cười lại trở nên dịu dàng trong mát tựa gió xuân. Khuôn mặt anh luôn duy trì vẻ thờ ơ, nhưng khi nhìn cô ánh mắt lại thiết tha đầy tình ý.

Anh là ân nhân cứu mạng của cô, năm lần bảy lượt thay cô chịu đau đớn. Vậy nên, Mạc Ly chẳng còn cách nào, đành phải "lấy thân báo đáp" mà thôi.

"Anh Uất, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng yêu ai, bởi vì trước khi tìm được người thật lòng thích mình, tôi không muốn mình chỉ là người qua đường, càng không muốn có lỗi với người yêu tôi trong tương lai - người mà tôi muốn ở bên tôi cả đời này."

Uất Trì dừng bước, nhìn cô.

"Không cần biết anh vì lí do gì mà đến bên tôi, nhưng tôi đã tìm thấy đáp án của mình."

"..."

"Em thích anh, anh Uất."

Uất Trì hơi khép mắt.

"Ôi chao, lẽ nào anh Uất đang xấu hổ đấy à?"

"Ừ."

Ở bên Mạc Ly càng lâu, Uất Trì càng cảm thấy bản thân mình không thể rời xa cô được nữa. Và khi anh phát hiện rằng những chuyện xấu mà cô gặp phải vốn dĩ không phải vì anh, mà là do số phận đã an bài, anh đã tự thề với mình, rằng phải bảo vệ an toàn cho cô bằng mọi giá.

“Anh không ghét em. Anh theo dõi em vì lo lắng em xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh cự tuyệt em là vì sợ sẽ làm liên lụy đến em. Anh muốn ở bên cạnh em, là bởi anh may mắn biết được trong tương lai, em sẽ không phải bị tổn thương vì anh nữa, mà anh có thể bảo vệ em chu toàn.”

Duyên phận vốn là một điều vô cùng kì diệu. Một khi mối nhân duyên đã được an bài, thì dù có trốn chạy hay né tránh, thì sợi tơ hồng vẫn sẽ kéo hai người có duyên có phận trở về với nhau.

"Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước."*

******

Chú thích:

"...": Trích từ truyện.

"..."*: Trích "Gặp anh trong ngàn vạn người" - Tuyết Ảnh Sương Hồn.


Bình luận truyện