Dưới lầu khu nội trú có một chiếc xe màu đen đang đợi ở ven đường.
Bệnh viện Từ Ái là bệnh viện tư tốt nhất ở thành phố A, vì coi trọng vấn đề nghỉ ngơi ở trong bệnh viện nên cho dù là viện trưởng cũng phải gửi xe ở ngoài.
Nhưng lúc này, chiếc xe Bentley được trực tiếp lái vào trong, dừng ngay phía dưới khu nội trú.
Mạnh Trạch đi xuống, thấy chiếc xe kia thì đi về phía nó.
Người đàn ông nhắm mắt ngồi phía sau không nói gì cả, Mạnh Trạch vội vàng báo cáo.
"Đường tiểu thư mặc dù không nói rõ, nhưng đối với đề nghị của Lục gia thì có lẽ... sẽ từ chối." Cân nhắc một chút, Mạnh Trạch lại nói tiếp: "Nhưng mà đúng theo điều tra của chúng ta, cô ấy và con riêng của Lục Tứ gia quan hệ không tốt, vừa nãy lúc tôi rời khỏi, mẹ chồng và em chồng của cô ấy nói chuyện có chút khó nghe."
"Nói chuyện khó nghe?" Lục Dục Thần cuối cùng đã mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn Mạnh Trạch
Mạnh Trạch không nắm chắc tâm tư của Lục gia, bị ánh mắt lạnh lùng của anh mà hù dọa, chỉ có thể bổ sung: "Đường tiểu thư muốn ly hôn, nhưng Lục Tứ gia chắc hẳn sẽ không đồng ý."
Lục Tứ gia tuy cũng họ Lục, nhưng khác hẳn chủ nhân của Lục gia, chỉ là họ hàng xa.
"Gọi cho Lâm viện trưởng, ông ta sẽ biết phải làm sao." Chỉ chốc lát, Lục Dục Thần lại nhắm mắt: "Nói với Đường Tâm Lạc, không có Lục Dục Thần tôi hỗ trợ, ở thành phố A sẽ không có người đủ can đảm duyệt đơn ly hôn của Lục gia."
Cho dù chỉ là dòng thứ nhưng Lục Kình Hạo cũng mang họ Lục, ở thành phố A này đương nhiên có thể bành trướng uy quyền, Mạnh Trạch gật đầu, biết Lục gia đang muốn tìm hiểu tính tình của Đường tiểu thư, không nói gì nữa, khom người đi ra khỏi xe, đi xử lý chuyện Lục gia đã phân phó.
____
Bên trong phòng bệnh, náo nhiệt vẫn
còn diễn ra.
"Đường Tâm Lạc, đừng nói nhảm... Bây giờ ký hai hồ sơ này cho tôi. Nếu biết điều, nể tình vợ chồng của cô và Đình Hạo, tôi sẽ giơ cao đánh khẽ, cho hai người sớm tụ sớm tan. Còn không thì tôi sẽ tố cáo cô gian díu với người khác... Hừ, chờ mà thân bại danh liệt đi!"
Cung Tuyết Mị cao ngạo quăng hai tập hồ sơ lên trên người Đường Tâm Lạc.
Bà ta muốn trực tiếp bỏ rơi Đường Tâm Lạc, nhưng trong nháy mắt bị ánh mắt sắc bén của Đường Tâm Lạc hù dọa sợ hết hồn.
Vì vậy, hai tập hồ sơ đáng lẽ quăng vào người Đường Tâm Lạc thì lại rơi xuống đất.
Đường Tâm Lạc cười lạnh một tiếng, Cung Tuyết Mị đúng là làm việc theo lời người khác.
Cầm hai tập hồ sơ lên, cô nhìn một cái rồi bật cười.
"Cô, cô cười cái gi?!"
"Tôi cười cái gì? Tôi cười Lục gia các người ảo tưởng đó..." Đường Tâm Lạc không do dự ném hai xấp hồ sơ xuống đất.
"Chẳng những muốn 40% cổ phần Đường thị của tôi, lại còn bắt tôi nhận tội. Lục phu nhân, thứ lỗi nói thẳng, Lục gia các người đều như vậy hả? Được voi đòi tiên, không sợ mắc nghẹn chết à."
Đường Tâm Lạc lúc này thật sự tức giận rồi, còn cái gì mà nhận tội là thừa nhận cô lập quỹ đen, còn có bao nuôi tình nhân, cho dù là ly dị thì cũng đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
Gì chứ, hay cho một cái lý do bao nuôi tình nhân, 48 tiếng trước đây Đường Tâm Lạc cô hoàn toàn là chỉ có mỗi tấm thân, cô lấy cái gì đi bao nuôi tình nhân?