Thấy Đường Tâm Lạc không phối hợp, sắc mặt Cung Tuyết Mị trầm xuống.
Bà ta nháy mắt với Lục Chỉ Nghi, Lục Chỉ Nghi gật đầu.
Hai người một trái một phải tiến tới giường của Đường Tâm Lạc, chuẩn bị kéo tay Đường Tâm Lạc buộc cô ký tên thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
"Chính là họ, họ trốn từ khoa tâm thần ra, mau bắt về!"
Mấy người nhân viên y tế mặc áo trắng chạy vọt vào phòng.
Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi hoàn toàn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng trong vòng mấy giây thì hai người họ đã bị nhân viên y tế khống chế.
"Các người mau buông tôi ra... Tôi là Lục phu nhân Cung Tuyết Mị, không buông ra coi chừng tôi kiện các người tán gia bại sản!"
"Này... Làm gì vậy, các người bắt lầm người rồi! Tôi là Lục gia Đại tiểu thư, không thể làm vậy được... Mau bỏ tay ra, buông tay!"
Một nhân viên y tế đứng đó lạnh lùng nói: "Viện trưởng nói họ là bệnh nhân bị hoang tưởng, bịt miệng lại, còn nữa trói lại luôn, cứ để như vậy sẽ làm phiền nhiều bệnh nhân khác."
Những người còn lại không chút do dự lập tức hành động, giống như kiểu bệnh nhân vậy họ đã gặp nhiều rồi, sớm đã quen mắt.
Sau một trận náo loạn, Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi trước đó hống hách vạn phần lập tức bị người khác kéo ra ngoài. Bọn họ đã bị vệ sĩ của Mạnh Trạch đem tới khống chế.
Phóng viên lúc đầu bị ngăn cản bây giờ đã thoát, cầm máy chụp hình chụp lia lịa Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi, sau chuyện này Lục Chí Hạ và Lục Kình Hạo không tốn một mớ tiền để mua chuộc thì nhất định mặt mũi của Lục Tứ gia sẽ bị dẫm nát.
Phòng bệnh ban đầu ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Đường tiểu thư, cô không sao chứ?" Lúc Đường Tâm Lạc cảm thấy kỳ lạ thì bóng dáng Mạnh Trạch xuất hiện ngoài cửa.
"Những người vừa rồi... Là do anh sắp xếp?" Cô không khỏi nheo mắt nhìn.
"Không, không phải tôi, là
Thần thiếu sắp xếp. Đường tiểu thư, vừa rồi tôi ra ngoài để báo cáo tình huống cho Thần thiếu, thiếu gia biết cô đang gặp phiền phức thì lập tức sắp xếp người tới."
"Vậy thì... Coi như tôi nợ Trần thiếu của cậu một ân tình, cảm ơn anh ta giúp tôi." Đường Tâm Lạc lạnh nhạt nói, đối với người đàn ông ngay cả mặt mũi không nhớ rõ thì cô không thèm để ý lắm.
"Đường tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe... Tạm biệt." Lời đã nói đủ, còn lại thì phải đợi Đường tiểu thư tự mình hiểu.
"Ừ, đi thong thả." Mặc dù lòng vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng Đường Tâm Lạc không có biểu hiện ra.
Đến khi Mạnh Trạch đi rồi, Đường Tâm Lạc mới lấy điện thoại ra gọi cho người bạn thân của mình Vạn Vi Vi. Cô, Vạn Vi Vui và Tô Tình đều là bạn từ thời học sinh, tình cảm vẫn duy trì tốt cho đến sau khi tốt nghiệp.
Tô Tình đi nước ngoài để nghiên cứu, cô và Vạn Vi Vi một người cưới chồng, một người bận rộn công việc. Lúc trước cô bị Lục gia hành hạ lên xuống, không dám nói cho bạn thân mình nghe. Hôm nay, cô đã quyết tâm ly dị thì chuyện gì cũng không sợ.
Điện thoại đổ chuông rất lâu thì Vạn Vi Vi mới nhận.
"Vi Vi à... Có phải cậu hết thương tớ rồi không. Sao đợi lâu vậy mới bắt máy?" Đường Tâm Lạc cố ý trêu chọc, dùng giọng tức giận nói.
"A... Tiểu Lạc, tớ... Ừ.... Không có... Không làm gì..."
Bên phía bên kia, âm thanh của Vạn Vi Vi có chút kỳ lạ.