(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ưm..Thật thoải mái...Đường Tâm Lạc ngủ say sưa, càng dựa vào nguồn nhiệt kia, càng thấy dễ chịu.Cô không tự chủ, dùng mặt cọ cọ vào người nhiệt kia. Chóp mũi, cũng không nhịn được ủi ủi vào.Ưm, thật thoải mái.Nhưng mà, vật kia giống như không thành thật, không chỉ để cô ôm, còn có thể chạy thoát khỏi côĐường Tâm Lạc cau mày, ôm vật kia, rất không hài lòng, "nó" hình như không tốt như lúc đầu.Đang chuẩn bị phàn nàn vài câu,đột nhiên âm thanh khàn khàn trên đỉnh đầu truyền tới."Ngoan ngoãn nằm im, đừng có câu dẫn anh.""..." Ai câu dẫn anh hả.Cô hít mũi, định phản bác, đột nhiên im bặt.Cái âm thanh này...Cô..cô đang câu dẫn ai?!!Đột nhiên đôi mắt hoa đào mở ra.Nguồn nhiệt trong giấc mơ cũng hiện rõ nguyên hình.Cô cô cô...cô vậy mà....Chóp mũi của cô ngạo nghễ đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh.Đường Tâm Lạc trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ nhìn Lục Dục Thần.Cô cô cô, tuy cô sợ lạnh, nhưng cũng không thể chủ động ôm Lục Dục Thần như vậy?Mất mặt mất mặt mất mặt!Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt xông thẳng lên não. Mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cũng không biết phản ứng sao.Thấy cô vợ nhỏ ngây người, anh câu môi, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô."Thế nào, hài lòng không?"Hài lòng cái "píp"!Lần đầu tiên Đường Tân Lạc nói tục.Đương nhiên, cũng chỉ có thể mạnh mẽ thầm mắng một câu trong lòng, không dám mở miệng trước mặt người đàn ông này.Cô đỏ mặt chui ra khỏi chăn, ép buộc bản thân không nhìn tới ánh mắt đắc chí của anh."Chủ động trêu chọc xong, liền muốn chạy hả?" Lục Dục Thần không có ý định buông tha cô, nhấc tay, nắm cằm của cô.Đường Tâm Lạc mới chui ra khỏi chăn, liền rơi vào trong