(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc đỏ mặt cúi đầu xuống, trái tim đập "thình thịch".Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh "xột xoạt" mặc quần áo.Cô nhịn không được lấy tay che ngực.Thật sự sợ anh nghe tiếng tim đập của mình.Chỉ vài phút sau, Lục Dục Thần đã mặc xong áo sơ mi và quần tây.Ngón tay thon dài đang cài thắt lưng, ánh mắt lơ đãng nhìn người nào đó đang cúi đầu như chim cút.Thấy cổ trắng ngần và ngực của cô lưu lại dấu hôn, đôi mắt anh tối lại.Tiểu yêu tinh đáng chết, luôn làm người khác động tâm!Nhưng Lục Dục Thần không muốn thừa nhận.Đường Tâm Lạc hoàn toàn không biết Lục Dục Thần suy nghĩ cái gì, chỉ thấy anh dừng động tác mặc đồ lại một chút, một lát sau, mới nghe tiếng đóng cửa.Anh đã ra ngoài."Hô..." Đường Tâm Lạc nhẫn nhịn nửa ngày, cúi cùng cũng thở ra một ngụm."Quá không đúng rồi..." Cô đưa tay che mặt:"Đường Tâm Lạc...Sao mày lại trở nên như vậy?"Ngồi trên giường một hồi lâu, trong đầu vẫn còn đầy hình ảnh đỏ mặt của anh."Đường Tâm Lạc...sao mày lại trở nên háo sắc như vậy chứ!""Không được nghĩ...không được nghĩ nữa!"Ảo não lắc đầu, cô muốn quên đi những hình ảnh đó...."Phu nhân, ông chủ bảo tôi mang lễ phục đến, tôi vào được không?" Âm thanh của thư ký Trương ngoài cửa truyền vào.Đường Tâm Lạc lập tức chỉnh tóc, ngồi xuống:"Có thể, anh vào đi."Cửa phòng bị mở ra, tiếp theo, thư kí Trương cầm mấy túi quà đi đến."Phu nhân, những thứ này đều là do ông chủ bảo tôi đem tới." Trương Lỵ là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, năng lực làm việc rất xuất chúng.Đương nhiên, cô cũng xử lý một số chuyện liên quan đến phụ nữ của Lục Dục Thần.Ví dụ như, sắp xếp các đối tượng gặp mặt hẹn hò cho Lục