(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đề tai này khi bọn họ còn ở bên nhau, anh đã nghiêm túc cảnh cáo cô.Lục Dục Thần không nghĩ đến mấy tháng sau, bọn họ lại thảo luận về vấn đề này một lần nữa.Cảm giác như vậy, thật không tốt.Giống như tất cả đều trở về vạch xuất phát."KHông phải tên em nên gọi, em đây nên..." Đường Tâm Lạc nói tiếp theo lời anh.Sau đó đột nhiên im bặt.Nói chuyện như vậy rất quen thuộc.Giống như hai người họ đã từng nói qua.Khi cô đang hoảng hốt liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Trước kia anh đã cảnh báo em, cái xưng hô này không được gọi. Nhờ anh giúp đỡ, phải có thành ý, suy nghĩ một chút xem...trước kia anh dạy em như thế nào?"Anh đang cố chịu không yêu thương cô.Đang cố gắng lạnh nhạt với cô.Nhưng không có biện pháp khi cô cũng lạnh lùng gọi anh một tiếng Lục gia.Cô là vợ của Lục Dục Thần anh sao có thể như những người khác xa lạ gọi anh một tiếng Lục gia.Đường Tâm Lạc hoảng hốt chớp mắt, nhớ lại lời anh từng nói.Đúng rồi, anh đã từng nói.Không cho phép gọi anh là Lục gia, cô chỉ có thể gọi anh là "Ông xã..."Nhẹ nhàng một tiếng "Ông xã" cứ như vậy nói ra.Hóa ra ký ức của cô vẫn chưa quên.Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dục Thần rốt cuộc cũng dãn ra.Đôi mắt đen kịt cũng có ánh sáng."ừ." Anh gật đầu."Lục phu nhân yên tâm, bạn của em, Lục tiên sinh sẽ thay em mang về. ĐƯợc rồi, trước tắt điện thoại đã."Cho đến khi giọng nói bên kia biến mất, Đường TÂm Lạc vẫn còn trong trạng thái mê mang.Vừa rồi cô bị làm sao vậy. Sao có thể gọi Lục Dục Thần là ông xã?Bọn họ không phải đang chiến tranh lạnh sao?Rõ ràng đã nhiều ngày không nói cuyện.Nhưng vì sao trong điện thoại cô lại thấy giọng nói của Lục Dục Thần rất ôn nhu?Đường Tâm Lạc cảm