(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể không nói, lời nói của Tô Tình đã khiến tâm của Đường Tâm Lạc bị dao động.Lời cô ấy nói kết hợp với lời lúc nãy Lục Thất nói kết hợp với nhau.Lần đầu tiên Đường Tâm Lạc nhìn thẳng vào tim của mình.Có lẽ Tiểu Tình nói rất đúng, cô nên tìm một cơ hội để nói chuyện với Lục Dục Thần.Đang nghĩ ngợi, thì bác sĩ đến.Tô Tình thật sự tiêm một mũi vác xin phòng dại.Sau đó bác sĩ lại cho cô ấy thuốc bôi lên miệng vết thương.Đường TÂm Lạc vài lần cố ý hỏi cô ấy chuyện cụ thể ở Kiều thi.Nhưng không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà Tô Tình như nói gần nói xa.Cuối cùng Tô Tình nói mệt rồi phải về nhà nghỉ ngơi, cũng không thể hỏi được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Đêm đó, Lục Dục Thần về biệt thự lại thấy Đường Tâm Lạc đang ở phòng khách đợi mình."Đã muộn như vậy vẫn chưa ngủ?"Thấy cô nhỏ bé ngồi ở đó vốn định làm như không thấy nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng lại.Anh...đáng chết.Không thể nhịn được mà quan tâm cô."Vâng, em đang đợi anh." Đường Tâm Lạc nhìn anh, ôn hòa nói chuyện với anh."Lục Dục Thần, hôm nay rất cảm ơn anh."Người đàn ông cau mày ngồi đối diện cô trên sô pha, "Không cần phải cảm ơn."Khiến người ta cảm giác chuyện đó rất nhỏ nhặt mà thôi.Đường Tâm Lạc mím môi, "Lục Thất đã nói với em. Em không biết khi đó anh đang họp, lại mang đến phiền toái cho anh. Thật sự, rất cảm ơn anh..."Lục Dục Thần nhăn mày lại.Lục Thất, đến cái miệng cũng không quản được.Thật là xen vào việc của người khác!"Lục Thất cố ý nói điêu, em không cần để ý đâu. KHông có gì quan trọng, đi ngủ sớm một chút đi."Lục Dục Thần nói xong liền