(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em...em..."Đường Tâm Lạc nghe giọng Lục Dục Thần tức giận thì hoảng sợ.Cô vốn muốn cho anh một kinh hỉ, ai ngờ lại chọc anh giận.Bởi vì ủy khuất nên cái mũi liền đau xót.Giọng nói mềm mại còn mang theo nức nở.Vừa rồi cô bị anh nắm rất đau.Bây giờ anh còn hung hăng như vậy!Lục Dục thần còn muốn giáo huấn cô một trận.Nhưng chợt nghe thấy âm thanh nũng nịu còn kèm theo nức nở.Tức giận lập tức tan thành mây khói.Cô gái này quả là ông trời phái đến để hàng phục anh.Anh nhịn không được thở dài.Cho dù tức giận thế nào cũng không thể nổi giận với cô được.Nhưng lại không thể thân cận với cô.Lục Dục Thần chỉ có thể duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, cố nén suy nghĩ muốn dỗ dành cô.Tiếp tục lạnh mặt."Được rồi....lần này anh không truy cứu em, lần sau không được làm vậy nữa."Lục Dục Thần nói xong lập tức đưa tay lên tường muốn bật đèn.Hoàn toàn không ý thức được, anh không có tứ cách đứng đây để quở trách cô.Rốt cuojc, người hơn nửa đêm không ngủ còn xuất hiện ở phòng ngủ mà người khác đã khóa trái.anh mới là người cần phải giải thích với Đường Tâm Lạc a?Đường Tâm Lạc lúc này bị bị thái độ của anh làm cho choáng váng.Hoàn toàn quên truy cứu lý do anh xuất hiện ở đây.Mà người nào đó cũng sờ đến công tắc, lạnh mặt bật đèn."Tắc" toàn bộ phòng tắm sáng trưng.Đột nhiên xuất hiện ánh sáng, Đường Tâm Lạc nhịn không được lấy tay che mắt.Lục Dục Thần lại không rảnh lo đến ánh đèn.Anh hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn."Em..." anh nhìn Đường Tâm Lạc.yết hầu