(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là nguyên nhân lúc nãy trong bóng tối khi cô lên tiếng liền vang lên âm thanh.Ánh mắt Lục Dục Thần nhìn cô càng nhìn càng thấy rõ.Bộ đồ như vậy mang lên người, áo lụa trắng mỏng có thể nhìn xuyên tháu, quả thực câu dẫn người khác phạm tội.Hơn nữa còn có tiếng chuông thanh thúy khiến người khác nhiễu loạn tâm...Hình ảnh như vậy quả thực là khảo nghiệm định lực của anh!"Em rốt cuộc là có biết mình đang làm gì không!?"Lục Dục Thần cố nén xúc động trong lòng, quát lớn.Trái tim cứ đập thình thình.Mắng xong, ánh mắt anh gần như không dám nhìn đến cô, đôi mắt đã sớm chột dạ mà rời đi."Em biết...em chỉ muốn...""Được rồi, em đừng nói với anh." Lục Dục Thần kiên quyết cắt ngang lời Đường Tâm Lạc.Xoay người muốn đi ra ngòa.Nếu anh tiếp tục ngốc ở đây.Anh sợ mình sẽ xé rách bộ đồ cô đang mang trên người."Khoan đã, em còn chưa nói xong!" Nếu trước kia Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần nói tổn thương thì sẽ lui bước.nhưng bây giờ cô đã biết người đàn ông này chỉ là giả bộ.anh vẫn luôn trộm thân mật với cô.Có lẽ anh cũng giống như cô, vì cãi nhau mà cảm thấy ảo não!Nghĩ như vậy, Đường Tâm Lạc không chút do dự đuổi theo."Đợi một chút, em còn có chuyện muốn nói với anh!"Lục Dục Thần nghe vậy liền dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại."Muốn nói gì thì nói đi." Anh trầm giọng nói.Cưỡng chế lại suy nghĩ muốn xoay người lại ôm cô."Lục Dục Thần, anh không quay lại sao em có thể nói chuyện với anh, a?"Giọng nói kiều mị, cuối giọng còn nhẹ nhàng như rên lên.Hình như đang cố ý câu dẫn anh.A...Đường Tâm