(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái này lại có thể nhẹ nhàng gợi lên dục vọng của anh.Cả người Lục Dục Thần cứng đờ, cố nén lại nội tâm xúc động.Nhưng tiếng gọi "ông xã cùng khi cô nói muốn anh, gần như đốt cháy lý trí cua anh.Anh cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người lại.Anh không còn cách nào lừa gạt chính mình.Lục Dục thần vươn tay ôm cô gái mà mình mong nhớ ngày đêm vào ngực."tâm Lạc....Tâm Lạc..."Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, hai vai run rẩy.run rẩy không phải vì sợ hãi.Mà là vì để áp chế tình cảm như đê vỡ đang tràn rra.ĐƯờng Tâm Lạc biết lúc này nhất định anh đang giao chiến.Giống như cô lúc trước, không có cách nào đối diện với trái tim mình.Rõ ràng bọn họ đều thích đối phương, lại cố tình làm bộ như không thích.Nếu không phát hiện ra những dấu vết mà anh trộm lưu lại sau lưng cô.Cô nhất định cũng sẽ như Lục Dục Thần không dám đối diện với tình cảm của mình.Ở trước mặt tình yêu, bọn họ quá giống nhau.Mẫn cảm như vậy, lại đa nghi nhút nhát.Không dám khẳng định với đối phương cũng không dám nhìn vào trái tim mình.Đường Tâm Lạc liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, không né tránh không dãy dụa.Cô cho Lục Dục Thần thời gian, cho anh hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì.Ôm một lúc lâu, người đàn ông ôm cô mới chậm rãi nói."tiểu Lạc, em nhất định là người mà ông trời phái đến tra tấn anh."Người đàn ông cau mày, hận không thể ôm ấp xoa nắn cả cơ thể cô.Cô ôm eo anh, nhẹ giọng, "mới không phải đâu...RÕ ràng anh mới là người ông trời phái đến để khi dễ em."Nói xong liền lui về sau một bước tránh khỏi cái ôm của anh."tiểu Lạc..."Đột nhiên không được ôm nưa, Lục Dục thần bất mãn