Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 364


trước sau



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài phòng bệnh, Mạnh Trạch và Thẩm Uyển đang chờ Lục Dục Thần.Nghe được động tĩnh, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.Chỉ thấy Lục Dục Thần ôm Cố Huyên Nhi, từ bên trong, đi ra.“Dục Thần….Sao cậu lại ôm Huyên Nhi ra đây….” Thẩm Uyển thấy Cố Huyên Nhi trong ngực Lục Dục Thần, khó hiểu hỏi.Cố Huyên Nhi vừa mới phẫu thuật thay tim xong.Dù hiện tại giải phẫu đã xong một tháng.Nhưng Cố Huyên Nhi phục hồi không tốt, nên ở bệnh viện tiếp tục trị liệu, sao lại muốn rời đi rồi.“Huyên Nhi không thích hợp tiếp tục ở nơi này, yên tâm, tôi sẽ để cô ấy ở trang viên, sắp xếp đội ngũ chữa bệnh tốt nhất.”Lục Dục Thần sắc mặt thâm trầm, anh có thể bỏ qua cảm giác của mình mà bế Cố Huyên Nhi.Chỉ xem cô là bệnh nhân, không phải nữ nhân.Lục Dục Thần biết mình không thể trốn tránh trách nhiệm với Cố Huyên Nhi.Sau khi thích Đường Tâm Lạc, anh rõ ràng không còn quan tâm Cố Huyên Nhi như trước nữa, có lẽ chỉ thế này mới có thể bù đắp được phần nào.Cố Huyên Nhi vùi đầu trong ngực Lục Dục Thần, nghe được anh nói thì ánh mắt hơi buồn bã.Đáng giận……Vậy mà lại không thành công!Cô ta còn tưởng rằng Lục Dục Thần sẽ mang cô về Trung Quốc.Không nghĩ đến anh lại muốn để cô ta ở lại trang viên của nước M.Không được, không thể như vậy!Cố Huyên Nhi đem nửa khuôn mặt giấu sau mái tóc dài, cố ý cọ trong ngực Lục Dục Thần.Tay cô ta nhẹ nhàng kéo áo Lục Dục Thần, sợ hãi nói: “Dục Thần….Em sợ…Để em bện cjanh anh đi, đừng bỏ em được không?”Lục Dục Thần cúi đầu nhìn gương mặt gầy yếu của Cố Huyên Nhi lại bắt đầu rơi nước mắt, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp mọi thứ cho em. Trang viên bên kia đều là người của anh, sẽ không ức hiếp em nữa.”“Ức hiếp….” Thẩm Uyển nhạy bén bắt được trọng điểm.Vì thế, Lục Dục Thần vừa ôm Cố Huyên Nhi xuống lầu, vừa kể ra chân tướng cho Thẩm Uyển va Mạnh Trạch.“Mạnh Trạch , hai

bác sĩ ngược đãi Huyên Nhi cậu xử lý đi.” Lục Dục Thần trầm xuống, mặc dù là ở nước M thì muốn xử lý hai người này đối với anh cũng dễ như trở bàn tay.“Cố thái thái, bà và tôi cùng nhau ở với Huyên Nhị tại trang viên vài ngày.”Thẩm Uyển lúc này, cũng là tự trách không thôi.Như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình mỗi ngày ở bên con gái vậy mà vẫn để nó bị ngược đãi.“Được, tôi cùng qua với cậu….Đều do tôi, không chăm sóc tốt cho Huyên Nhi. Huyên Nhi….mẹ xin lỗi con.”Thẩm Uyển quả nhiên yếu đuối, trên đường đi theo Lục Dục Thần về trang viên vẫn khóc suốt.Nước mắt so với Cố Huyên Nhi còn nhiều hơn.Lục Dục Thần trong ngực ôm một nữ nhân rơi lệ không ngừng, bên cạnh lại có thêm một nữ nhân sướt mướt nữa, thật sự là bực bội đến muốn mệnh.Thẩm Uyển mỗi khi khóc vài tiếng đều liếc mắt nhìn anh.Anh thật sự có khả năng nhịn không được nữa mà đá Thẩm Uyển ra khỏi xe.*Trở lại trang viên.Trang viên bên này đã sớm thu được tin tức, sửa sang lại phòng ở sạch sẽ rồi.Lục Dục Thần đem Cố Huyên Nhi đặt lên giường, Thẩm Uyển theo một bên, có vẻ muốn nói lại thôi.Lục Dục Thần đang chuẩn bị đi thì bàn tay bị tay nhỏ hơi lạnh của Cố Huyên Nhi bắt lấy.“Dục Thần….đừng đi…..em, em sợ…..”Vừa mới chịu ngược đãi, thật sự sợ hãi phải ở một mình.Sẽ khát vọng được ở bên người mang lại cảm giác an toàn cho mình là điều bình thường.Tầm mắt anh dừng lại ở ngón tay tinh tế của Cố Huyên Nhi.Đáy mắt Lục Dục Thần thâm thúy lại lạnh lùng, hiện lên hàn quang.Rất chướng mắt, rất muốn gạt tay cô ta ra.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện