(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ tiếc, lý trí nói cho anh là không thể làm vậy được.Là do anh sắp xếp không tốt nên đã làm tổn thương Cố Huyên Nhi.“Không cần sợ, nơi này là trang viên, người bên ngoài hầu hạ đều là người em biết đến.” Lục Dục Thần đè thấp tiếng nói, biểu tình thanh lãnh xa cách.Nói xong, liền đem tay Cố Huyên Nhi nhẹ nhàng bỏ ra khỏi tay mình, thả lại trong chăn.“Cố thái thái, đêm nay bà ở đây với Huyên Nhi đi, hay là bà muốn nghỉ ngơi ở phòng khách?” Anh đứng lên, ngữ khí mang theo một chút khách khí, nhưng toàn bộ ngũ quan lại cực kỳ lạnh lẽo.Thẩm Uyển nhìn Cố Huyên Nhi, lại nhìn Lục Dục Thần.Trong lòng hiểu rõ con gái chỉ ước có Lục Dục Thần ở đây.Nhưng rõ ràng Lục Dục Thần không có ý muốn lưu lại.Nếu bà ta tự chủ trương đi phòng khách, Lục Dục Thần lại nhẫn tâm để Huyên Nhi một mình, đến lúc đó Huyên Nhi sẽ sợ lắm.Tình thương của mẹ, cuối cùng vẫn là lớn nhất.“Tôi ở đây với Huyên Nhi.”“Được.” Lục Dục Thần lãnh đạm gật đầu: “Tôi sẽ cho người đưa thêm chăn gối vào.”Giường ở trang viên rất lớ, ngủ năm người vẫn còn được, anh không lo đêm nay sẽ thiệt thòi cho hai mẹ con họ.Lục Dục Thần xoay người rời đi.Mới vừa ra ngoài hai bước, phía sau đã truyền đến âm thanh nức nở.Lục Dục Thần nghe được tiếng khóc, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn.Mày đen nhíu chặt, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng bước.Anh xoay người nhìn về phía cô gái đang ngồi đầu giường khóc nức nở.Lục Dục Thần cố gắng nhẫn nại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc?”Không hỏi còn tốt.Vừa hỏi đến Cố Huyên Nhi lại khóc càng lớn.Nước mắt như tuyến trân châu bị chặt đứt, không ngừng tràn mi.“Em, em nghe nói…..Anh công bố với bên ngoài Đường tiểu thư là vợ của anh. Em biết mình vô dụng không thể trở thành vợ của anh….. Dục Thần , em không phải cố ý……Em biết hiệntại thân thể của mình không tốt, căn bản không xứng làm vợ của anh, em…..Em….”“Cái gì!? Dục Thần, cậu muốn đêm nữ nhân kia giới thiệu cho