(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì nên nói anh cũng đã nói rõ ràng. Hôn nhân của anh và Tâm Lạc là hợp đồng, đến thời điểm hết hạn sẽ kết thúc. Từ giờ đến lúc đó, còn khoảng chín tháng, chi phí bệnh viện và phí sinh hoạt của em anh sẽ gánh. Hi vọng, em nghĩ cho rõ ràng, gả cho anh...Ngoại trừ thân phận và địa vị, còn lại anh đều không thể cho em."Lục Dục Thần dừng lại.Anh không biết Cố Huyên Nhi sẽ lựa chọn như thế nào.Những điều nên nói anh cũng đã nói.Nếu như cô ta vẫn u mê như cũ, khư khư cố chấp, đến lúc đó mất mạng, thì đừng trách anh.Lục Dục Thần để Cố HUyên Nhi đang thất thần ở đó, vội vàng mang theo Việt Trạch, đi đến sân bay.Mà trong phòng, Cố Huyên Nhi ngồi trên giường lớn, rất lâu sau, cô mới chậm rãi lau nước mắt, nở nụ cười âm lãnh.Trong lòng chỉ có Đường Tâm Lạc thôi sao?Chỉ chạm vào Đường Tâm Lạc thật sao?Rất tốt, cô sẽ làm cho cái người tên là Đường Tâm Lạc phải hối hận.Hối hận vì đã đoạt đàn ông của cô!*Lục Dục Thần ngồi trong xe, Maybach màu đen, chạy như bay trên đường.Đột nhiên điện thoại di động vang lên.Nhìn màn hình thấy hiện hai chữ "Huyên Nhi".Muốn cúp máy, nhưng nghĩ tới Huyên Nhi sẽ đổi ý, nghe theo lời anh. Do dự mấy giây, liền nhận."Alo." Âm thanh trầm thấp của anh vang lên.Lục Dục Thần cũng không phải tuýp người quá cao ngạo.Dù sao, những lời vừa nói với Cố Huyên Nhi hồi nãy, cũng là anh đang tự nhắc bản thân mình, anh và Đường Tâm Lạc không thể đi đến cuối con đường.Mà bên này, Cố Huyên Nhi đã có chuẩn bị.Cô cố ý gọi điện thoại, lý do từ chối cũng đã chuẩn bị tốt.Cố Huyên Nhi là người thông minh, cô biết vừa rồi anh đang nhắc nhỡ cô.Hiện tại Lục Dục Thần muốn rời khỏi cô, trở về Hoa quốc, về bên người phụ nữ kia.Người tâm kế thâm trầm như