(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Cố Huyên Nhi nói vậy, Lục Dục Thần cũng trầm mặc.Mỗi lần nhắc đến chuyện dây chuyền, anh đều giống như bây giờ.Bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh không muốn đối mặt với chuyện này.Cố Huyên Nhi vẫn tiếp tục nghẹn ngào."Bà nội đã lớn tuổi như vậy, lần trước bà đến xem em, còn hỏi em, còn nhớ sợi dây chuyền đó không. Em biết, đó là của hồi môn của bà nội, cho nên liền dỗ dành bà, nói dây chuyền được cất ở bên Hoa quốc, còn chưa mang về.""Dục Thần...Em không muốn làm bà nội thất vọng...Có phải em rất vô dụng hay không, thân thể không tốt, không thể hiếu thuận với bà nội, ngay cả của hồi môn mà bà quý nhất, cũng làm mất. Đều tại em, lúc nhỏ cầm sợi dây chuyền đi khoe khoang trong cô nhi viện, nếu không phải như thế, cũng không bị người khác trộm mất..."Cố Huyên Nhi càng nói càng thương tâm, càng nói càng nghẹn ngào.Lục Dục Thần bị cô gợi lên ký ức lúc trước, lúc này, sắc mặt không được khá lắm."Chuyện dây chuyền, anh sẽ phái người tiếp tục điều tra. Còn em an tâm tĩnh dưỡng đi, nếu có tin tức, anh sẽ báo cho em."Nghe âm thanh của Lục Dục Thần ôn hòa hơn mấy phần, Cố Huyên Nhi liền biết, mục đích đã đạt được."Ừm, em sẽ ngoan ngoãn. Dục Thần, vậy em không quấy rầy anh nữa, em cúp máy đây."Cố Huyên Nhi cúp máy, trên mặt nở nụ cưởi xảo huyệt.A, Cô cũng không nóng nảy tìm sợi dây chuyền.Dù gì thì chủ nhân chân chính của sợi dây này, đã biến mất lâu rồi.Nói không chừng, đã không còn ở thành phố A.Cố Huyên Nhi suy nghĩ, nghĩ tới nơi mình đã từng cực khổ sinh sống, không khỏi nheo mắt lại.Cô nhất định phải leo lên vị trí Lục phu nhân!Tuyệt không muốn bản thân sống một cuộc sống hèn mọn như trước nữa!*Bên trong đoàn phim, Tô Tình hô "cắt", Đường Tâm Lạc đi đến đưa cho cô một bao tay sưởi ấm."Ầy, Hôm nay Kiều thiếu lại gửi tới 999 đóa hoa hồng..." Đường Tâm Lạc cười, có chút chế