(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi miễn cưỡng nắm tay Việt Trạch, mới đi đến được.Bây giờ, cả người như không có sức lực. Hai chân mềm nhũn, thân thể nhu nhược của cô chuẩn bị ngã xuống.Bỗng nhiên một đôi tay đỡ lấy eo cô.Cả người của cô đang ở bên Việt Trạch liền bị kéo qua, trực tiếp rơi vào một cái ôm ấp áp.Theo bản năng, Đường Tâm Lạc đẩy đối phương ra.Vừa nghiêng người, hai tay để trên ngực đối phương, chuẩn bị đẩy ra thì lại bị người kia nhéo nhéo hông cô.Cảm giác quen thuộc ập đến."Lục Dục Thần..."Hai mắt Đường Tâm Lạc sáng lên.Anh còn chưa nói chuyện, cô đã nhón chân lên, chủ động vòng hai tay vào cổ anh.Lục Dục Thần thuận thế ôm cô lên."Vợ, anh đã về." Khẽ hôn lên vành tai của cô, anh lẩm bẩm, ánh mắt lạnh nhìn Việt Trạch đang cười như không cười.Rất tốt.Nếu không phải anh đến sớm một bước, thấy rõ Việt Trạch chỉ đỡ tiểu Lạc, chứ không có ý gì khác.Thì bây giờ đã đấm một cái vào gương mặt xinh đẹp của Việt Trạch rồi."Chồng, em rất nhớ anh...Vừa rồi em rất sợ, may mắn anh đã đến." Đường Tâm Lạc không thèm quan tâm đám người xung quanh đang vây xem, nũng nịu nói.Vừa rồi cô thật sự sợ muốn chết.Dù hiện tại đã hết nguy hiểm, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ.Chỉ có thể vô lực nằm trong ngực của Lục Dục Thần.Thật ra, người cứu Tô Tình không phải Lục Dục Thần, mà chính là Kiều Mạc Hàn cùng bản thân Tô Tình.Nhưng đối với Đường Tâm Lạc, cái này không quan trọng.Quan trọng là giờ phút này, cô có thể nhìn thấy Lục Dục Thần, là mãn nguyện rồi."Bảo bối ngoan, có chồng ở đây, đừng sợ.."Đường Tâm Lạc không quan tâm ánh mắt của người xung quanh một, thì Lục Dục Thần không quan tâm mười.Dứt khoát ôm cô vào ngực, trước mặt mọi người, liền không kiêng dè gì hôn người trong ngực.Anh