(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người hồn nhiên hôn đến quên mình.Cho đến khi có vài tiếng ho nhẹ, mới kéo Đường Tâm Lạc về thực tại.Đường Tâm Lạc nghe tiếng ho khan của Kiều Mạc Hàn, liền ngượng ngùng vỗ vỗ Lục Dục Thần, muốn anh ngưng lại.Vì hai ngày không gặp, nên lúc này Lục Dục Thần chỉ muốn ôm cô. Hung hăng hôn cô, hung hăng yêu cô.Cơ bản không thèm quan tâm đến người khác.Đường Tâm Lạc thấy anh thờ ơ, vẫn hôn lên môi cô, liền không nhịn được, lấy tay vỗ vỗ anh lần nữa.Lần này, cô hơi dùng lực, đập lên cơ ngực rắn chắc của anh.Kết quả...A...đau quá!Đường Tâm Lạc bị đau đến nhíu mày.Lúc này, rốt cuộc Lục Dục Thần cũng dừng lại."Ngốc, lần sau đừng làm vậy, anh đau lòng."Nói xong, còn kéo tay của Đường Tâm Lạc, thổi thổi."Cái kia...Khục khục..Tôi biết bây giờ mình rất dư thừa, nhưng mà, hai vị có thể dừng lại chút không?"Kiều Mạc Hàn nhịn không được nói.Anh nằm mơ cũng không ngờ, sẽ có ngày, Lục Dục Thần lại dính người như vậy.Lúc trước, cũng không gặp Lục Dục Thần sủng người như vậy a.KHi đó, không phải luôn tâm tâm niệm niệm cái bạch liên hoa Cố Huyên Nhi sao?Làm sao mới không gặp một thời gian, vẻ mặt lạnh lùng như giết người của Lục Dục Thần, đã thay thế bằng vẻ mặt cưng chiều này rồi.Đây thật là cảnh trăm năm khó gặp nha!Vì anh nói câu này, nên Lục Dục Thần cũng nhìn Kiều Mạc Hàn một chút.Mà lúc này, Đường Tâm Lạc mới phát hiện, trong lúc vô tình, bản thân đã hôn trước mặt nhiều người như vậy.A. thật mất mặt quá!Cô ảo não cúi đầu, vùi mặt nhỏ vào lồng ngực của Lục Dục Thần, hai tay vòng lấy cổ anh, không muốn ngẩng đầu nhìn ai nữa.Lục Dục Thần thấy thế, ý cười càng sâu hơn.Gương mặt lanh lùng nghiêm khắc ngày thường, giờ đã hóa thành hư không."Dục Thần, cậu..." Kiều Mạc Hàn thấy bạn mình cười, hai mắt liền đau nhói.Dựa vào cái gì mà bạn mình có vợ hiền