(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Lạc của anh.Cô nhất định là khắc tinh trong mạng của anh.Lúc này, trong đầu của Lục Dục Thần thậm chí còn hiện lên ý tưởng không chịu trách nhiệm.Anh muốn vứt bỏ hết tất cả....Vứt bỏ gia tộc, vinh quang, trách nhiệm, cùng cô rời đi.Không muốn cùng cô chia lìa, cho dù chết trên người cô anh cũng có thể chịu đựng.Càng nhìn bộ dáng ngủ của cô, càng cảm thấy dung mạo của cô yêu kiều tuyệt mĩ.Lục Dục Thần dán sát lại, hôn nhẹ một cái lên trán cô.LỤc Dục thần nghĩ, ít nhất lúc này còn có cô.Tiểu Lạc của anh, bảo bối của anh, anh yêu nhất cô vợ này...Thật hy vọng, có thể mãi mãi ở bên cạnh cô, yêu thương cô......Ôm Tâm Lạc không lâu thì cô đã mở mắt ra.Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhấp nháy hai cái, dường bị như khuôn mặt tuấn mĩ quá gần dọa sợ rồi.Đợi đến khi Đường Tâm Lạc hoàn toàn tỉnh lại mới nhớ đến chuyện tối hôm qua.Ô...Tối hôm qua cô bị Lục Dục Thần khi dễ.Tâm Lạc đang muốn chạy trốn lại bị Lục Dục Thần ôm chặt."Bà xã, buổi sáng tốt lành..."Còn chưa chuẩn bị gì, Lục Dục Thần đã bắt đầu một ngày mới bằng một cuộc vận đông.Đáng thương cho thai phụ như cô, mới sáng sớm đã bị bắt vận động.Đợi Lục Dục Thần cuối cùng cũng xong, Đường Tâm Lạc chỉ có thể bọc trong chăn khóc không ra nước mắt.ô ô ô...Eo cô không tốt...Chân đau quá.Sau khi mang thai thì lười hơn không đi, ngoại trừ mỗi ngày đi bộ cùng làm việc, những lúc khác cô đều nằm ngủ.Đã lâu không vận động rồi.Hồi trước vừa đến ba tháng, Lục Dục Thần còn tiết chế.Mà lúc này đây, anh lại tận tình phóng túng, kết quả... Đường Tâm Lạc cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là "tốt quá hóa tồi"!"Bảo bối.." Lục Dục Thần thấy Tâm Lạc cuốn trong chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng thương, nhịn không được ôm cô vào lòng dỗ dành.Trên mặt Đường Tâm Lạc