Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 393


trước sau



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục gia đa mưu túc trí đã sớm nghĩ tốt.Bây giờ đồng ý là đồng ý.Nhưng nếu đến lúc đó, bà xã khóc la yêu cầu anh giúp đỡ, thì liền xem như đó không phải do anh."Ngoan, ông xã ôm em rời giường."Lục Dục Thần đưa tay qua bế cô lênĐường Tâm Lạc được anh bế vào phòng tắm.Lại một trân mặt đỏ tim đập thình thịch, anh lại tự mình rửa sạch những dấu vết còn lưu lại trên người cô.Bởi vì mang thai không thích hợp tắm trong bồn cho nên hai người chỉ tắm rửa qua loa.Lục Dục Thần để cô mang áo khoác tắm dài xong mới đưa cho cô bàn chãi đánh răng đã bọp kem cho cô đánh răng trước.Sau đó anh cũng mang áo khoác tắm vào, rồi ôm cô lên để lại trên giường."Ngoan, ông xã sấy tóc giúp em." Lục Dục Thần ôm cô, nhẹ xoa tóc ướt.Đường Tâm Lạc cảm thấy Lục Dục Thần như vậy thật quá buồn nôn, nhịn không được nói, "Không cần, để em tự sấy cũng được."Lục Dục Thần không để ý đến cô, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó tự cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc choc ô.Được rồi, anh muốn làm thì cô cũng không tranh nữa.Đường Tâm Lạc dựa vào người anh, nghe âm thanh ô ô từ máy sấy vang lên.Có lẽ bởi vì cảm thấy dễ chịu, bởi vì Lục Dục Thần ôm quá thoải mãi, cũng có lẽ vì tối qua quá mệt moit.Rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, nhưng lúc này, dựa vào ngực ấm áp của Lục Dục Thần, cô bất tri bất giác lại thấy buồn ngủ.Lục Dục Thần trước nay không phải là người biết kiên nhẫn với phụ nữ.Chỉ là bâ giờ, anh lại cực kỳ cẩn thận sấy

tóc cho vợ yêu.Đã biết được, tóc dài của Đường Tâm Lạc phải được sấy khô, tuyệt đối không được để bị cảm lạnh ngoài ý muốn.Anh mới tắt mấy đi."Đông."Cô gái dựa vào tay anh, theo động tác anh cất máy đi mà ngã xuống.Vừa lúc ngã vào eo anh.Cúi đầu thì thấy.A, cô gái nhỏ này lại ngủ rồi.Môi khẽ cười, anh nhẹ tay ôm cô vào ngực.Biết chắc là cô mệt chết rồi.Không đành lòng đánh thức cô.Lục Dục Thần cúi đầu nhìn Đường Tâm Lạc yên tĩnh ngủ, ánh mắt vố điềm đạm lại trở nên nóng rực.Chờ khi anh phản ứng lại mới kinh ngạc phát hiện, anh lại muốn ôm cô.Nhưng tuy là vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười khổ.Tiểu Lạc của anh thật đúng là đứa nhỏ tra tấn người.Luôn dễ dàng khơi dậy dục vọng nguyên thủy của anhThở dài một hơi.Lục Dục Thần khắc chế xao động trong lòng, để cô gái cẩn thận đặt xuống giường, kéo chăn đắp cho cô.Một lát sau người đàn ông vừa rời đi không lâu đã trở lại.Hôm nay anh không đến công ty, tùy ý mặc trên người bộ đồ màu đen làm bằng lông rộng, mang chiếc quần cũng màu đen, cả người thoạt nhìn rất lười biếng.KHi anh đi vào, trong tay còn cầm bộ váy áo của nữ sĩ."Bảo bối, tỉnh tỉnh...mang quần áo." Lục Dục Thần vỗ nhẹ mặt của Đường Tâm Lạc.Cô gái ừ một tiếng không nhúc nhích.ĐÔi môi anh đào hơi sưng đỏ lúc này đang nói gì đó.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện