(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Tuna.“Trác tiên sinh……” Lục Chí Hạ thấy rõ người tới, lập tức lộ ra vẻ mặt cười.“Trác tiên sinh, hiểu lầm, hiểu lầm thôi……”Đường Nhược Lan lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đã đỡ mình.Người đàn ông này thân hình cao tầm mét 7 mét 8, thoạt nhìn cũng hơn 40 tuổi.Bảo dưỡng rất tốt, một thân tây trang thủ công, điệu thấp nhưng lại rất có phong vị.Quan trọng nhất chính là, trên người ông có một cổ không giận mà uy, toàn thân tản ra phong thái cao quý.Có thể nhìn thấy được, đây nhất định là một nhân vật khó lường.Cảm giác được bàn tay to của người ta vẫn còn ở trên eo mình, Đường Nhược Lan ngượng ngùng mím môi, “Vừa rồi, cảm ơn ngài.”Người đàn ông trung niên nghe thế thì mĩm cười.Đôi mắt đen kịt, chuyên chú dừng ở trên mặt Đường Nhược Lan.“Không cần khách khí, chuyện nhỏ thôi.”“Khụ…… Tôi có thể tự đứng được rồi.”Người đàn ông lúc này mới khẽ buông tay đang đặt ở vòng eo bà.Lúc sau, liền không nhìn Đường Nhược Lan, ngược lại nói với Lục Chí Hạ: “Yến hội cảu Dục Thần, không cần gây chuyện thị phi, các người về chổ ngồi đi.”Đường Nhược Lan kinh ngạc với thái độ mà người này nói với Lục Chí Hạ.Vừa rồi nghe thấy Lục Chí Hạ gọi ông ấy là Trác tiên sinh, thân phận của ông ấy, rõ ràng hoàn toàn là cao quý hơn Lục Chí Hạ rất nhiều.Người nam nhân này họ Trác, nhưng lại có thể trong yến hội của Lục gia, quát mắng người nhà Lục gia.Càng ly kỳ hơn chính là.Nghe thấy lời khiển trách của ông ấy, Lục Chí Hạ không những không có bất mãn, ngược lại còn cực kỳ thấp thỏm, lôi kéo Cung Tuyết Mị trở lại chỗ ngồi.Đang lúc Đường Nhược Lan cảm thấy hết sức kỳ quái, người nọ tùy tay đưa tới một vị hầu ứng, “Mang vị phu nhân này xuống, nhìn xem có bị thương hay không.”“A, không quan trọng, tôi không có việc gì…… Không bị thương.” Đường Nhược Lan có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới đối phương sẽ săn sóc như vậy.Đúng lúc này, Đường Mật đã đi tới, “Mẹ……”Nghe được Đường Mật gọi mình, Đường Nhược Lan đáy lòng tức khắc bực bội.Người đàn ông ổn trọng