(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"V ng, không có việc gì...đều là chuyện nhỏ." Đường Tâm Lạc ôm lấy eo anh, dựa đầu vào ngực anh.Đường Nhược Lan cùng bà Đường thấy một màn như vậy, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất."Cô....hai người....cậu vừa mới nói cô ta là...""Cô ấy là Lục phu nhân, vợ của Lục Dục Thần tôi."Giọng nói của Lục Dục Thần không lớn nhưng đủ để người nhà Đường gia nghe được."Không có khả năng...Thiệp mời, rõ ràng là Lục phu nhân gửi cho chúng ta." Nếu là Đường T m Lạc, sao cô ta có thể mời chứ.Lục Dục Thần cười lạnh, nhìn về bà Đường sợ đến mức xanh mặt."Bà Đường, có chuyện quên nói cho các người biết. Thiệp mời là tôi phát. Dù sao quá khứ các người cũng từng là người thân của Tâm Lạc.Hai chữ "quá khứ"Bị Lục Dục Thần cố ý nhấn mạnh.Đây có ý là bây giờ các người đã không còn là người nhà của Đường Tâm Lạc."Tôi...Tôi không tin...không...Cái đứa này sao có thể là Lục phu nhân, cô ta, cô ta rõ ràng là tình...""Lục Thất!" Lục Dục Thần trầm giọng cắt đứt lời Bà Đường nói."Đỡ bà Đường về chỗ ngồi. Bà đã lớn tuổi, mồm miệng không rõ ràng, đầu cũng hồ đồ, cậu thay tôi chiếu cô bà ấy thật tốt.""Vâng, Lục gia." Lục Thất từ sau lưng Lục Dục Thần đi đến, trên người có một cỗ khí lanh."Bà Đường, mời."Anh ta giống như cung kính đỡ lấy bả vai bà Đường.Hai bàn tay như sắt kiềm chế vai của Đường Xuân Phương, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích.Đường Xuân Phương sợ đến mức hai vai run rẩy.Muốn Tránh ra nhưng hai tay đặt trên vai mình như hai cái kìm.Bà muốn lớn tiếng cự tuyệt nhưng lời còn chưa ra miệng, hai vai đã đau nhức.Đau đến mức bà ta không có cơ hội mói."Các người không thể như vậy, mẹ tôi đã lớn tuổi, bà ấy là