(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Dục Thần dáng người cao lớn ôm Đường Tâm Lạc nhỏ nhắn vào lòng.Tư thế hai người khiêu vũ không bằng nói tình tứ ôm nhau.Bởi vì đang mang thai nên Đường Tâm Lạc mang giày đế bằng, đối diện với người cao một mét chính như Lục Dục Thần nên đặc biệt nhỏ nhắn.Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hai tay để sau thắt lưng cô.Mà Đường Tâm Lạc dứt khoát dựa vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh.Hai người cứ như vậy chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc.Đây là điệu nhảy mở màn cho bữa tiệc.Cho dù cách xa người khác cũng cảm nhận được không gian tình yêu giữa hai người.Những khách khứa ở đây thấy Lục Dục Thần như vậy đều cảm thấy một cỗ không chân thật.Lục Dục Thần khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đều là tình yêu tràn đầy sủng nịnh.Mà người trong trí nhớ ngày xưa là người lạnh lùng không ái dám đến gần.Không phải chưa từng thấy anh cười.Nhưng nụ cười này cùng với kiểu cười lạnh lùng tàn khốc trước kia khiến cho người khác nghĩ không cùng một người."Mẹ, có phải có nhầm lẫn ở đâu không? Đường Tâm Lạc rõ ràng là một đứa tình nhân, dựa vào cái gì mà có thể nhảy mở màn cùng Lục gia! Thật chán ghét, tất cả nội bật đều bị cô ta đoạt đi!"Lục Chỉ Nghi ngồi ở xa, không nghe được lời vừa rồi Lục Dục Thần nói với người Đường gia."Mẹ cũng không biết....thật là tiện nghi cho con tiện nhân này, cô ta vẫn chiếm hết mọi nổi bât!""Mẹ, mẹ nói xem...Đường Tâm Lạc có phải cho Lục gia uống thuốc mê không. Trường hợp như vậy, Lục phu nhân và Lục thiếu phu nhân còn đó, sao cô ta lại có thể nhảy mở mà, có phảu hay không...?"Hai mẹ con nhìn nhau, nhìn thấy trong đáy mắt của đối phương tia không muốn thừa nhận.Đúng vậy.Tại sao lại như vậy.Đây là bữa tiệc Lục gia giới thiệu vợ mình.Nhưng tình nhân ĐƯờng Tâm Lạc lại có thể xuất hiên ở đây, hơn nữa