(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn đêm buông xuống thành thị, đây là buổi tối thứ ba Đường Tâm Lạc dọn ra khỏi nhà họ Lục.Đường Tâm Lạc đã ăn cơm chiều xong, ôm gối ngồi trên sô pha xem TV.Vú Trương ở trong phòng bếp cùng với người hầu bận rộn.Biệt thư to như vậy lại có cảm giác trống rỗng.Đường Tâm Lạc ôm gối cưỡng ép chính mình áp chế cảm xúc chua xót nơi đáy lòng.Cái loại cảm giác vắng vẻ này cuối cùng là vì sao?Dọn ra khỏi nhà họ Lục đã ba ngày.Nam nhân theo dự đoán sẽ không thuận lợi buông tha vậy mà cũng chưa xuất hiện qua một lần.A….Khóe miệng nhỏ gợi lên ý cười trào phúng, Đường Tâm Lạc, mày sao còn nghĩ đến nam nhân kia nữa.Anh ta vốn dĩ không thật lòng với mày đâu.Chẳng lẽ mày còn trông cậy anh ta sẽ bỏ qua thân phận của mình mà đến dỗ dành mày sao?Áp chế cảm xúc nơi đáy lòng, Đường Tâm Lạc nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.Dịu dàng nói nhỏ với bảo bảo trong bụng: “Con ngoan, từ nay về sau cũng chỉ còn hai mẹ con chúng ta. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con….”Đêm đó Đường Tâm Lạc nghỉ ngơi sớm, chưa đến 10 giờ đã tắm rồi lên giường ngủ.11 giờ 25 phút, cửa lớn biệt thự bị mở ra.“Thiếu gia, mau vào đi….” Vú Trương đè thấp âm lượng, vẫy tay với Lục Dục Thần ngoài cửa.Nam nhân nhanh chóng đi vào.Hai bảo tiêu canh giữ bên trong nhìn thấy Lục Dục Thần thì cúi đầu chào.Khụ, nhiệm vụ của bọn họ là chặn lại người không liên quan.Đương nhiên Lục gia không nằm trong phạm vi ‘người không liên quan’ này.Lục Dục Thần đi vào biệt thự, đây vẫn là lần đầu anh đến nhà cũ của Đường gia.Đánh giá vài lần, anh nhẹ giọng hỏi vú Trương: “Thiếu phu nhân ngủ lúc nào vậy?”“Khoảng một tiếng trước.” Vú Trương nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt lộ ra thấp thỏm: “Thiếu gia, cậu đứng trước giường nhìn là được rồi. Cậu đừng đánh thức thiếu phu nhân nha, nếu không cô ấy tỉnh lại sẽ