(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, Lục Dục Thần đợi rất lâu. Cũng không thấy Đường Tâm Lạc nói gì.Cúi đầu nhìn, mới phát hiện, chẳng biết lúc nào vật nhỏ trong ngực đã khóc đầy mặt."..." Lục Dục Thần biến sắc.Nhanh chóng cúi đầu, nâng khuôn mặt nhỏ đang nức nở lên."Tại sao khóc? Ngoan, đừng khóc, chồng không khi dễ em nữa..."Đường Tâm Lạc không để ý đến anh, cũng không nhìn anh.Lục Dục Thần nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô liền chuyển ánh mắt sang bên, không muốn đối mặt với anh.Thấy cô vẫn khóc không ngừng, miệng không nói, không chịu phản ứng với anh.Lục Dục Thần chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành."Tốt tốt tốt, không nhớ thì không nhớ, cùng lắm anh theo đuổi em lần nữa, có được không? Em muốn chơi trò mất trí nhớ, vậy thì anh cùng chơi với em...Ngoan, đừng khóc nữa."Anh dỗ một hồi, nhưng cho dù anh dỗ thế nào, Đường Tâm Lạc vẫn không chú ý đến anh.Càng khóc càng không ngừng được.Lúc đầu cô im lặng cắn môi dưới. Nhưng càng về sau liền trở thành tiếng thút thít.Cả người co lại, bả vai run run.Cô biết mình không nên như vậy, rõ ràng nói phải kiên cường, nhưng lúc Lục Dục Thần cưng chiều, lại nổi lên cảm xúc không đáng có.Cô thừa nhận.Cô không dứt bỏ được tình cảm với anh.Khó trách người ta hay nói, hận bao nhiêu thì yêu nhiều bấy nhiêu.Sỡ dĩ cô ghét anh, là vì trong thâm tâm của cô, vẫn còn yêu anh!Cô nên làm gì bây giờ?Cô không thể yêu anh nữa...Cô không muốn làm người thứ ba.Năm ngày trước, cô đã nhìn thấy một màn ở bệnh viện.Cô gái kia, yếu đuối, vôi tội, dịu dàng, xinh đẹp...Bình tĩnh xem xét, thì cô chính là người xen vào tình cảm của Lục Dục Thần và cô gái kia.Cô mới thật sự là tiểu tam!TRong lòng Đường Tâm Lạc áy náy, co giật đau đớn, giày vò đến khóc không ngừng.Lục Dục Thần nhìn rất đau lòng, lúc này, cơ bản anh không muốn so đo chuyện mất trí nhớ với cô.Thấy cô vẫn