(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc cười đau khổ, hai mắt đẩm lệ nhìn anh:"Lục Dục Thần, em biết tất cả rồi...""Em biết rõ, cô gái mà anh che chở ở trung tâm bệnh viện, chính là cô ta."Nói đến đây, Đường Tâm Lạc hít sâu một hơi, kiềm nén nội tâm đau đớn."Còn nữa, ngày đó tại phòng nghĩ của yến hội, cuộc nói chuyện của anh và luật sư Phạm, em đã nghe hết."Sắc mặt Lục Dục Thần trầm xuống, khẩn trương nhìn cô:"Tiểu Lạc, anh có thể giải thích.""Đây chính là nguyên nhân vì sao em giả bộ mất trí nhớ.""Lục Dục Thần, em không phải người ngốc, chuyện này, em đã nghe người ta nói. Em chỉ là vật thay thế mà thôi. Hiện tại, chính chủ đã trở về...Em chỉ là vật thay thế, sao có thể chiếm lấy vị trí Lục phu nhân?""Không, không phải..." Lục Dục Thần bối rối nói:"Tiểu Lạc, em không phải vật thay thế, nghe anh giải thích..."Anh không nghĩ tới, sẽ nói thẳng chuyện kia với Đường Tâm Lạc.Anh muốn từ từ có được cô.Cho đến khi, không còn cách nào nữa, anh mới buông tay.Trải qua chuyện bắt cóc. Anh phát hiện, mình không thể khống chế tất cả, cơ bản anh không thể rời khỏi Đường Tâm Lạc.Ban đầu, vị trí Lục phu nhân là của Cố Huyên Nhi, cô chỉ là thay thế một thời gian.Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh lại không muốn như vậy nữa.Coi như anh ích kỷ. Anh chỉ muốn ở bên cô, đợi đến lúc cuối cùng, nếu xảy ra chuyện bất đắc dĩ, thì anh sẽ buông tay cô."Được, anh muốn giải thích gì, nói đi em nghe." Đường Tâm Lạc nhìn anh.Cô sẽ cho anh cơ hội.Xem anh giải thích làm sao.Đường Tâm Lạc hít sâu một hơi, lạnh lùng