(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc thấy Lục Dục Thần không tiếp tục giải thích.Sắc mặt của cô cũng dần ảm đạm xuống."Nếu anh không còn gì để nói, vậy hôm nay dừng lại ở đây đi. Lục gia, xin lỗi đã quấy rầy." Đường Tâm Lạc lui xuống người anh, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.Lục Dục Thần biết phải ngăn cô lại.Nếu để cho cô rời đi như vậy. Thì từ nay về sau, giữa bọn họ, chỉ sợ sẽ phải kết thúc.Nhưng mà, chuyện liên quan đến người kia, anh thật sự không thể nói cho cô biết.Chán nản nhắm mắt cúi đầu.Lục Dục Thần ép buộc mình không nhìn Đường Tâm Lạc.Đường Tâm Lạc giả vờ quay người, nhìn cử động của anh.Thấy anh vẫn ngồi trên ghế sofa như cũ, cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của anh.Lòng của cô liền dần dần chìm xuống.Lục Dục Thần, cô đã cho anh cơ hội.Nhưng anh...Đường Tâm Lạc đi ra ngoài, cho đến khi cô rời khỏi, Lục Dục Thần vẫn ngồi tại chổ.Khẽ động, nhưng rồi cũng bất động.**Sau khi trở về, Đường Tâm Lạc suy nghĩ thật lâu.Cuối cùng cũng ý thức được, có một số vấn đề cô đã bỏ qua.Ngày thứ hai.Cô thoải mái gọi cho Tô Tình và Kiều Nhân Nhân, mời bọn họ đến Đường gia một chuyến.Sau khi hai người tới, Đường Tâm Lạc liền mời hai người đến phòng sách.Tô Tình và Kiều Nhân Nhân thấy Đường Tâm Lạc căng thẳng, tưởng xảy ra chuyện lớn, liền lo lắng nhìn cô.Ai ngờ, đợi các cô ngồi xuống, đột nhiên Đường Tâm Lạc đứng lên."Tiểu Tình, Nhân Nhân xin lỗi..." Cô gập người về phía bọn họ."Ôi trời, Tâm Lạc, cậu làm gì vậy?""Đúng vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà chị lại làm như vậy!"Tô Tình và Kiều Nhân Nhân bị cô dọa sợ đứng dậy, hai người một trái một phải đỡ Đường Tâm Lạc."Thật xin lỗi.. Là mình lừa các cậu...Chuyện mình mất trí nhớ là giả, tất cả đều là giả bộ."Cô mất tích cộng thêm mất trí nhớ, làm Tô Tình rất lo lắng.Đường Tâm Lạc biết, những ngày qua, Tô Tình đều lo lắng cho cô.Cho đến khi cô an toàn trở về, thì Tô