(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tâm Lạc, nghe anh nói..Anh thừa nhận, ban đầu lấy em, là anh có mục đích."Anh thừa nhận bản thân, ở quá khứ, thật sự khốn nạn như vậy.Lúc đó, anh chỉ xem Tâm Lạc là một người hợp tác.Lúc đó anh hoàn toàn không phát hiện. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tâm Lạc, hình ảnh cô gái khóc đến mũi đỏ bừng, ngang nhiên xông vào phòng của anh, đã in sâu vào tâm trí của anh.Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên..., ép buộc cô nhìn anh:"Nhưng mà, cho tới bây giờ, Cố Huyên Nhi không phải là tình nhân của anh. Anh chưa từng yêu cô ta..Sỡ dĩ đối xử tốt với cô ta, là vì, anh nợ cô ta một ân tình.""A, lần đầu em biết, Lục gia phải lấy thân mình đi báo ân."Bên ngoài Lục Dục Thần là hạng người gì, cho dù Đường Tâm Lạc chưa tận mắt thấy, nhưng nghe người khác nói rất nhiều.Lục Dục Thần quyết đoán ngoan độc, nếu như không thích Cố Huyên Nhi, sẽ vì một cái ân tình mà ủy khuất bản thân sao?"Còn nữa, xem như trả ơn, cũng không cần lấy thân báo đáp như vậy. Lý do này, có phải hơi gượng ép hay không.""Tiểu Lạc, lừa em thì anh có lợi gì. Em bình tĩnh nghĩ đi, nếu anh thật sự như em nói, người anh thích là Cố Huyên Nhi, còn em chỉ là vật thay thế. Như vậy hiện tại, Cố Huyên Nhi đã trở về, anh còn muốn em làm gì? Nếu giống như lời của em, thì bây giờ anh phải đuổi em đi mới đúng.""Đó là vì, anh muốn em bé trong bụng em!"Đường Tâm Lạc bảo vệ bụng, ngửa đầu nhìn anh."Anh cho rằng em không biết, Cố Huyên Nhi có tâm bệnh, không thể sinh con, nên các người mới hợp mưu cướp con của em. Anh là gia chủ Lục gia,