(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tình Tình nói đúng." Kiều Mạc Hàn cưng chiều câu môi, cười với cô nói:"Nếu Cố Huyên Nhi có thể hiểu chuyện giống Tình Tình nhà anh, thì Dục Thần cũng không khó xử như bây giờ."Kiều Mạc Hàn tỉnh bơ tán tỉnh Tô Tình ngay trước mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.Tô Tình tức giận trừng mắt:"Đừng nịnh nọt, nói tiếp đi. Về sau sao cái cô Cố Huyên Nhi kia lại muốn cưới Lục Dục Thần? Chẳng lẽ chỉ vì cứu được anh ta, liền muốn anh ta lấy thân báo đáp?""Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy. Trên thực tế, lúc họ trốn trong bụi cây, đêm đó, trời bắt đầu mưa. Vì Lục Dục Thần không ăn uống đầy đủ, đang ở trạng thái cực kỳ yếu ớt. Đêm đó, Cố Huyên Nhi đã cởi áo khoác của mình ra, quấn vào người Dục Thần. Hai đứa bé, trốn trong bụi cây, vừa ướt vừa lạnh, cách đó không xa còn có bọn cướp đang tìm tung tích.""Mãi cho đến ngày hôm sau, bọn cướp rời đi, Cố Huyên Nhi mới nói Dục Thần ngồi chờ trong bụi cây, cô ra ngoài trước tìm người cứu Dục Thần. Luc Dục Thần nói với tôi, khi đó, ý thức của cậu ấy rất mơ hồ, chờ cậu ấy tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình ở Lục gia rồi.""Vậy sau đó thì sao? Có phải Dục Thần về lại cô nhi viện, tìm được Cố Huyên Nhi?" Không biết vì sao, đột nhiên Đường Tâm Lạc lại nói ra ý này.Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Không, sau khi Dục Thần trở về, thì xảy ra một số chuyện. Câu ta không có cơ hội trở về Cô nhi viện, chờ đến khi cậu ấy tìm đến cô nhi viện, thì đã không thấy bé gái cứu cậu ấy lúc trước nữa."Đường Tâm Lạc nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn.Là lạ, chặn ở ngực, làm cô không thoải mái.Cô trấn an bản thân, chắc là vì nghe chuyện của Lục Dục Thần và bé gái kia