(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khục, chị dâu ngồi.""Ừm, anh cũng ngồi." Đường Tâm Lạc ngồi trên ghế sofa, Tô Tình và Kiều Nhân Nhân cũng thuận thế ngồi bên cạnh cô.Kiều Mạc Hàn thất vọng đau khổ.Nhìn ba cô gái đang ngồi đối diện mình.Ngày thường cà lơ phất phơ bất cần đời, lúc này, đều thu lại."Chị dâu, Nhân Nhân nói trí nhớ của cô đã khôi phục, có việc muốn hỏi tôi. Cô muốn hỏi gì, cứ nói, bảo đảm tôi biết gì nói nấy....""Đừng nhiều lời." Tô Tình trực tiếp cắt ngang Kiều Mạc Hàn:"Những gì anh biết về Cố Huyên Nhi, cứ nói hết cho Tâm Lạc nghe. Không sót một chữ!"Trước khi đến, ba người các cô đã bàn bạc rồi.Đề phòng Kiều Mạc Hàn giở trò gian dối, giữ bí mật cho Lục Dục Thần, nên phải trực tiếp đi vào vấn đề.Nếu các cô hỏi ngoài lề, sợ lộ sơ hở, làm KIều Mạc Hàn trốn được.Kiều Mạc Hàn nghe xong, mắt đen thâm thúy, nhất thời sáng lên.Để anh nói về chuyện của bạch liên hoa... Xem ra, Đường Tâm Lạc đã hoài nghi Cố bạch liên hoa rồi hả?Nếu như vậy, thì dễ thôi, anh cũng chướng mắt cái cô Cố Huyên Nhi này lâu rồi."Được, Tình Tình nói cái gì thì chính là cái đó...Nếu muốn biết chuyện của Cố Huyên Nhi thì... Tôi nói từ nghiệt duyên giữa cô ta và Dục Thần trước."Anh cũng không hỏi Đường Tâm Lạc làm sao biết Cố Huyên Nhi, trực tiếp nói.Giọng nói trầm thấp từ tính của đàn ông vang lên trong phòng khách.Khi Kiều Mạc Hàn kể xong, Đường Tâm Lạc mới biết được.Thì ra, hồi bé Lục Dục Thần từng bị bắt cóc.Lúc bọn cướp nhận tiền chuộc, cũng không có ý định buông tha cho Lục Dục Thần.Bọn họ chuẩn bị, thả Lục Dục Thần xuống biển.Lúc trên đường lái xe đi đến bờ biển, cũng không biết ông trời có mắt hay Lục Dục Thần chưa tới số.Sợi dây thừng trói tay anh bị đứt.Thừa dịp bọn cướp không chú ý, anh liền trốn thoát.Lục Dục Thần giả