Phản ứng đầu tiên của Đường Tâm Lạc là không ngờ đối phương đang nói chuyện với mình.
Chờ khi cô thấy đáy mắt đầy khinh miệt của nhân viên thì mới khẳng định, không sai, đối phương đang nói mình.
Vậy là, bây giờ cô đang bị "chê" sao?
Đường Tâm Lạc cảm thấy buồn cười, nhìn nhân viên bán hàng: "Cô là người mới tới à, tôi nhớ lúc trước ở đây phục vụ rất chu đáo, bây giờ sao lại tùy tiện nhận người như vậy?"
Đường Tâm Lạc cô cho dù sa sút cũng không tới lượt một nhân viên bán hàng khinh thường. Huống chi, bây giờ cô còn có danh phận là Lục phu nhân, cho dù không nể mặt Đường gia thì cũng không nên làm xấu mặt Lục tiên sinh.
"Ấy, Đường Đại tiểu thư, tôi khuyên cô bớt ra vẻ khách quen đi. Trước kia phục vụ cô đàng hoàng cũng chỉ vì nể mặt thân phận Đại tiểu thư của Đường gia. Bây giờ? Hừ, cô có tiền mua đồ trong cửa hàng chúng tôi hay không, ai mà chẳng biết chứ!"
Người nhân viên bị Đường Tâm Lạc nghi ngờ không đạt tiêu chuẩn kia không những không biết lỗi mà còn xem thường Đường Tâm Lạc hơn.
Ở trong mắt cô ta, Đường Tâm Lạc sa sút nhưng vẫn còn tính tình Đại tiểu thư, cho nên dù không mua được cũng tới đây dòm ngó cho oai phong.
Nào ngờ, thành phố A lớn như vậy mà tin đồn của cô thì không ai là không biết.
Đường Tâm Lạc bị một nhân viên nhỏ bé như vậy chọc giận, trong lòng đương nhiên mất hứng, nhưng thân phận của cô đâu thể ở ngoài đường cãi nhau với đối phương.
Như vậy cho dù thoải mái một lúc cũng làm mất đi giá trị của bản thân.
Cho nên cô không thèm để ý tới nhân viên trẻ tuổi không hiểu chuyện đời này, quay qua phía bên quầy, muốn làm việc với quản lý.
Khách hàng gặp vấn đề gì, bình thường đều khiếu nại với quản lý ở đây.
Nhưng khi cô nói rõ với vị quản lý kho, đối phương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.
"Đường tiểu thư, không phải chứ, bây giờ đã là lúc nào rồi, cô đừng có ngạo mạn như vậy được không. Nếu như cô còn là Đại tiểu thư của Đường gia, chúng tôi tuyệt đối không nói thêm gì mà trút giận giúp cô, đuổi nhân viên đó đi. Nhưng bây giờ, cô nhìn kỹ một chút đi..."
Nói tới đây, quản lý còn khinh thường quan sát cô.
"Cả người cô cũng chỉ có một chiếc khăn lụa
H rẻ tiền, ngay cả khăn choàng rẻ tiền nhất của chúng tôi cũng có giá đó, hay là cô đừng làm lớn chuyện nữa, nếu không một lát nữa người mất mặt chính là cô."
Đường Tâm Lạc đứng ở bên ngoài quầy khiếu nại với quản lý, đối phương nhìn cô một lúc, đánh giá cả người cô.
Ban đầu Đường Tâm Lạc không tức giận lắm, chẳng qua coi chuyện này là một chuyện khó chịu. Ngay cả một nhân viên nhỏ bé như vậy cũng dám nói chuyện kiểu đó với cô, nếu cô không nổi giận thì cô chắc phải là Thánh mẫu.
Cô híp đôi mắt đào hoa lại, nhìn bản tên của đối phương: "Cô là quản lý Trương?"
Đối phương nghe thấy vậy, lập tức xụ mặt: "Đúng đó, tôi là quản lý Trương, người nhân viên kia họ Triệu, cô muốn khiếu nại thì khiếu nại đi. Hừ, phượng hoàng rụng lông không bằng gà, tôi khuyên cô đừng cố làm lớn chi nữa!"
Đường Tâm Lạc nghe thấy vậy thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô đương nhiên không gọi điện thoại trước mặt những người này, cầm điện thoại sang một bên.
Nhân viên sau quầy cũng tụ tập lại, cô một câu tôi một câu cổ vũ cho quản lý Trương.
"Chị Trương yên tâm, cô ta đã bị Đường gia cắt đứt quan hệ từ lâu, cho dù có lên mặt khiếu nại cũng chẳng ai quan tâm."
"Đúng đó, em nói thật, chị Trương làm thật tốt. Sớm biết cô ta như vậy thì đã đuổi từ lâu rồi."
"Cũng không thể làm vậy, dù sao cô ta cũng là bạn của Vạn tiểu thư."
"Hừ, bạn bè gì chứ! Giá trị con người không xứng, bây giờ cô ta xách giày cho Vạn tiểu thư cũng không xứng nữa."
Mọi người nói xấu Đường Tâm Lạc một chút rồi ngừng lại, đúng lúc này có một nhân viên trong số đó đột nhiên kinh ngạc chỉ Đường Tâm Lạc, la lên: "Túi xách của cô ta... Cái đó, cái đó có phải là "Diamond Forever" của C không?!"