(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì trong lòng bất an, nên Cố Huyên Nhi ngủ không được, liền đi ra khỏi phòng.Đám người hầu, sau khi bị bà Lý dạy dỗ một trận, liền trở về phòng hoặc đi làm việc của mình, cơ bản không ai chú ý cô đang ở hành lang.Cố Huyên Nhi nhìn xung quanh, thấy ở hành lang không có một ai.Cô không khỏi nhìn vào gian phòng cao nhất ở trên.Đó là phòng ngủ của Lục Dục Thần.Đó là nơi ân ái của anh ta và Đường Tâm Lạc.Dần dần ánh mắt của Cố Huyên Nhi xuất hiện lửa giận cùng ghen tỵ, càng nhìn càng ghen tỵ hơn.Nơi đó, vốn là phòng của cô!Lại bị Đường Tâm Lạc chiếm.Cố Huyên Nhi càng nghĩ càng kích động, chờ cô phản ứng lại, đã thấy bản thân ở trong phòng.Cửa không khóa, cô cứ như vậy tiến vào rồi!Cố Huyên Nhi ngẩn người, cô biết lúc này làm vậy, sẽ gây bất lợi cho mình.Cô đã quen ngụy trang bộ dạng yếu đuối.Luôn luôn cần người khác bảo vệ, dùng bộ dạng yếu mềm của mình, làm vũ khí tấn công.Cô nên lập tức ra ngoài, làm bộ như chưa từng đi vào, như vậy mới phù hợp với bản thân mình.Nhưng mà, có lẽ xuất phát từ bản năng ghen ghét của phụ nữ.Khi cô nhìn thấy cái giường, liền đứng im suy nghĩ.Thỉnh thoảng còn nhìn bài trí xoa hoa của căn phòng.Tất cả sự ghen tỵ đều bật ra hết.Cố Huyên Nhi cũng không biết, bản thân mình bị làm sao nữa.Cô giống như bị ma xui quỷ khiến xem xét khắp căn phòng.Sờ cái này một chút, đụng cái kia một chút, nếu như không phải sợ Lục Dục Thần phát hiện, cô thật sự muốn lột sạch nằm lên giường của anh.Muốn thân thể của mình có mùi của anh.Cô Huyên Nhi đứng cạnh giường, nhìn căn phòng xa xỉ, đáy mắt liền hiện lên dục vọng tham lam.Ánh mắt, rơi vào bàn trang điểm của Đường Tâm Lạc.Ở trên bàn, có rất nhiều bình lọ, đều là