(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục Dục Thần, sao anh lại..."Trong nháy mắt, trước mắt xuất hiện người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.Anh đi vào chỉ yên lặng ngồi ở mép giường, đang cúi đầu nhìn cô.Đường Tâm Lạc thiếu chút nữa kích động, thở không nổi. Cô nhanh chóng ngồi dậy, rồi lại quên bản thân bây giờ là phụ nữ có thai.May mắn Lục Dục Thần phản ứng kịp thời, bàn tay ôm eo cô, đỡ cô sắp ngã đem dựa vào lòng mình."Nhớ anh đến vậy sao? Không thể chờ đợi thêm mà bổ nhào vào lòng như vậy... A..., hai tháng không gặp, Tiểu Lạc của anh đã biến thành Tiểu Trư rồi."Lục Dục Thần thân mật ôm lấy cô, anh tựa ở đầu giường, để đầu cô nằm sấp lên ngực mình.Đường Tâm Lạc lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần. Đợi vài giây mới chậm chạp nhéo lên tay anh một cái."Á——"Anh không khỏi kêu lên một tiếng buồn bực"Sao lại nhéo chồng mình như thế, hả?""Em... Em muốn thử xem có phải mình đang mơ hay không."Nghe vậy, đôi mắt anh cong lên cười khẽ:"Đồ ngốc, không phải là đang nằm mơ.""Thế nhưng mà...tại sao anh lại đến? Còn gạt em anh đang ở nước ngoài. Không phải anh đang ở cùng cái cô Cố ...""Anh cái gì? Em muốn hỏi, không phải anh ở cùng Cố Huyên Nhi à có đúng không?"Bàn tay anh ôm sau eo cô, thừa dịp cô không chú ý mà dời xuống, vỗ nhè nhẹ trên lớp thịt đẫy đà của cô."Anh ——"Đường Tâm Lạc thật sự bị chọc tức.Anh làm nhiều chuyện khuất tất như vậy, cô còn chưa trách anh.Vậy mà anh còn động thủ trước!"Đây là phạt vì em không tin tưởng anh đấy."Cằm Lục Dục Thần chống lên đỉnh đầu cô.Đã rất lâu anh chưa ôm cô.Ôm Tiểu Lạc quả thực tốt hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.Đường Tâm Lạc không vui cong miệng:"Em không tin anh lúc nào... Em rõ ràng còn không tìm anh nói chuyện."Nếu quả thực không tin anh thì sau khi biết chuyện từ miệng hai mẹ con Đường Nhược Lan, cô đã đến tìm anh làm huyên náo