(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì vậy... Nói cả buổi nói không đến được chuyện quan trọng!"Lúc trước anh đã nói là, anh sẽ khiến cho em tin tưởng, vậy anh cũng phải thành thật với em mới đúng. Mau thành thật khai báo, những tin đồn của anh và Cố Huyên Nhi, rút cuộc là sao?"Hôm qua đột nhiên biết được việc này, nói thật, mặc dù trước mặt mẹ con Đường Nhược Lan cô ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng sau đó gọi điện thoại cho Việt Trạch, kì thật cũng cũng đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.Nếu không phải được Việt Trạch trấn an, nói không chừng tối hôm qua vì tâm trạng bị kích động mà cả đêm khó ngủ rồi.Nghĩ đến bản thân tối hôm qua bị tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc ngẩng lên:"Lục Dục Thần, rốt cuộc anh có nói hay không? !"Đôi mắt hoa đào của cô trừng anh, nghiêm mặt nói, lại không biết bộ dạng mình như thế đã khiến Lục Dục Thần mê đắm đến nhường nào.Anh bỗng nhiên ngồi dậy, thò tay nâng lấy cằm cô, giọng nói trầm thấp vang lên:"Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh...""Anh...""Nó khiến người ta, rất muốn ăn tươi em."Sau tất cả, anh vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện kia.Đường Tâm Lạc thật sự là bị anh làm cho khóc không ra nước mắt."Lục Dục Thần, có phải anh không dám nói thật với em, cho nên mới liên tục chuyển chủ đề? Em hỏi tin đồn của anh và Cố Huyên Nhi là sao, tại sao anh không nói cho em!"Lúc này đây, Đường Tâm Lạc giận thật, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không hề hòa nhã chút nào.Trông thấy khuôn mặt tròn trịa của Đường Tâm Lạc, sâu trong đôi mắt đen láy của Lục Dục Thần hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh lại bị anh áp chế đi.Anh không dám nói.Tâm Lạc nói đúng, thật sự là anh đang cố ý chuyển chủ đề.Từ tối hôm qua, sau khi biết được Tâm Lạc biết được hết tất cả, anh như phát điên muốn chạy đến gặp cô, nhưng lý trí lại làm cho tất cả những cảm xúc của anh bị áp chế.Mãi cho đến buổi sáng hôm nay, sau khi anh