Hiển nhiên Lục Dục Thần rất thích lời cô nói.
Vì vậy, tối hôm đó.
Lục tiên sinh cũng sẽ khiến cho Lục phu nhân yêu thích.
Nhưng mà, kiểu yêu thích này chỉ là ý của Lục tiên sinh.
Sáng sớm thứ hai, khi tỉnh dậy, Đường Tâm Lạc cảm thấy cả người rời rạc.
Tức giận quay sang đánh vào hông người sau lưng, bây giờ cô chỉ muốn giết người.
"Ừm, dậy rồi"
Người sau lục bị động tác của cô đánh thức, sát lại gần.
Lục Dục Thần xoay người cô lại, để cô đối diện mình.
"Ngoan, còn sớm... Ngủ thêm chút nữa."
Giọng nam tính có pha chút lười biếng khi buồn ngủ.
Từ giọng nói này, có thể nhận ra, tâm trạng Lục Dục Thần rất tốt.
À, tình huống này cô hiểu, đây là triệu chứng "Thức dậy đáng yêu".
Đường Tâm Lạc chống hai tay ở ngực anh, không phối hợp: "Em, em hôm nay có hẹn với luật sư Phạm... Không thể tới trễ, anh đừng..."
Còn chưa nói dứt lời, cô đã bị Lục tiên sinh hôn.
"Chờ một chút..."
Đường Tâm Lạc ngước đầu, có chút chống đối nụ hôn của Lục Dục Thần.
Cô không muốn chơi đùa với một Lục Dục Thần "Thức dậy đáng yêu", trời sáng rồi, cô đã hy sinh nhiều rồi nha!
Sở dĩ cô nguyện ý hy sinh cũng là thù lao cho việc mà Lục Dục Thần giúp cô.
Vì biểu hiện khôn khéo của cô, Lục Dục Thần đã tự mình gọi điện thoại cho luật sư Phạm, hôm nay sẽ giúp cô kiện lên tòa án.
Chẳng những vậy, anh còn sắp xếp những việc khác, thay cô trải đường giành lại Đường thị.
Bây giờ Đường Tâm Lạc chỉ muốn sửa soạn nhanh để đi làm chính sự.
Cô không muốn chơi với Lục Dục Thần, cái người lúc tỉnh dậy thì lập tức trở mặt.
Nhưng mà, hiển nhiên, ý tưởng của cô và Lục Dục Thần hoàn toàn khác
nhau.
Lục tiên sinh "thức dậy đáng yêu" rất sẵn lòng làm chuyện này.
Dần dần, Đường Tâm Lạc hết chống đối, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Lúc Đường Tâm Lạc tưởng rằng mình sắp chết ngạt, Lục Dục Thần cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn này.
"Hmm..." Hai tay chống lên ngực anh, thở hổn hển.
Lục Dục Thần ung dung bỏ tay khỏi ót cô, cười tự nhiên.
Đường Tâm Lạc không nhịn được hít sâu một hơi, hơi thở vừa bình tĩnh lại thì lại loạn lên.
Đáng yêu như vậy, tuyệt đối không phải là trạng thái "thức dậy đáng yêu".
Cô ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện hai tròng mắt mê ly của Lục Dục Thần đã khôi phục dáng vẻ ác liệt thường ngày.
Chỉ là, trong ánh mắt đó vẫn còn một ánh lửa đang được kiềm chế.
Không ổn, trái tim của Đường Tâm Lạc run lên.
Đối mặt với Lục Dục Thần như vậy, cô không dám trực tiếp từ chối, suy nghĩ một chút, nên làm nũng thì tốt hơn.
Cô chủ động ôm cổ anh. chà chà đầu vào người anh.
Cô nũng nịu nói: "Chồng à, em còn việc phải giải quyết."