Lúc Đường Tâm Lạc được tài xế chở đến dưới văn phòng luật sư Phạm vẫn còn cười.
Không nghĩ tới Lục Dục Thần bình thường không có nhân tính, nhưng lúc nịnh nọt lại dễ chịu như vậy.
Nghĩ tới vừa rồi cô chà chà đầu vào người anh, rồi kêu thêm tiếng "chồng", trên mặt người đàn ông kia vô cùng hưởng thụ... Cô cảm thấy, mình giống như vừa phát hiện ra một chân trời mới.
Nụ cười ở khóe miệng còn chưa dứt, Đường Tâm Lạc chạy băng băng trên đôi giày cao góc bảy phân về phía thang máy đang sắp đóng cửa.
May quá, đuổi kịp rồi.
Văn phòng của luật sự Phạm ở tầng 88. thang máy lên được tới đó cũng chỉ có hai cái, lúc trước cô đi với Lục Dục Thần, cũng phải chờ rất lâu.
Khi cô đuổi kịp thang máy, trong lòng còn đang mừng.
Chờ đến khi thấy hai người còn lại trong đó, lại chính là Lục Kình Hạo và Cung Tuyết Mị, cô lập tức hối hận.
Sớm biết vào đây sẽ gặp hai người này, cô thà chờ còn hơn.
Nhưng mà, đã vào rồi, ai đi ra thì là người đó cảm thấy xấu hổ.
Đường Tâm Lạc không muốn mất mặt, vì vậy cô xoay người về phía thang máy, coi Lục Kình Hạo và Cung Tuyết Mị phía sau là không khí.
Lúc cửa thang máy đóng lại, đưa tay lên nhấn số lầu.
Nút lầu 88 mà cô muốn nhấn đã sáng từ trước.
Rút tay lại, Đường Tâm Lạc không nghĩ tới, thì ra hai người họ cũng tới cùng lầu với mình.
Tầng này không có nhiều công ty, hy vọng lát nữa không chung đường với họ.
Cô đang suy nghĩ giữa chừng, âm thanh của Cung Tuyết Mị đột nhiên vang lên.
"Hừ, thật là không biết xấu hổ, cho dù biết Kình Hạo nhà này hôm nay đi ngang đây cũng không cần phải bám theo chứ? Kình Hạo, loại đàn bà này tâm cơ sâu nặng, con đừng bao giờ mềm lòng!"
Cung Tuyết Mị không có chỉ đích danh, nhưng dựa vào lời bà ta nói, Đường Tâm Lạc cũng biết rằng đang nói mình.
Sở trường của Cung Tuyết Mị từ trước tới nay là đổi trắng thay đen mà.
Nhưng mà hôm nay, cô không định để ý tới người đàn bà tục tĩu sau lưng.
Từ khi cô ly dị với Lục Kình Hạo, cô đã không còn liên
quan tới người nhà của anh ta.
Cả gia đình độc ác như vậy, ai thích thì lấy đi, nếu không cần thiết, ngay cả liếc mắt cô cũng lười.
Cung Tuyết Mị đằng sau đâm chọt mấy câu, không thấy Đường Tâm Lạc đáp trả thì càng lúc càng quá quắc.
Ai cũng đồn rằng, người đàn bà này từ khi ly dị với Lục Kình Hạo thì được lão già bao nuôi, cũng không biết là leo lên cành cao nào, lúc nào cũng được ngồi xe sang.
Thật ra, sau khi cô kết hôn cấu kết với ai không liên quan tới Lục gia bọn họ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy ngày trước nghe người ta nói, cô chuẩn bị tiền để đi giải phẫu thẩm mỹ, muốn đẹp lên để đi quyến rũ Kình Hạo nhà họ.
Nghe thấy vậy, Cung Tuyết Mị không vui chút nào.
Kình Hạo nhà họ rất ưu tú, người theo đuổi nó cũng rất nhiều.
Hơn nữa, bây giờ nó cũng không phải là con riêng, nó chính là người thừa kế Lục gia, đương nhiên có thể lựa chọn thiên kim hiển hách về làm vợ.
Đường Tâm Lạc đã bị Đường gia đuổi đi, dựa vào cái gì mà muốn trèo lên nó.
Bà suy nghĩ một chút, dù có tâm tư cũng không được.
Cung Tuyết Mị là người từng trải, đương nhiên biết danh phận vợ trước này vẫn có sức ảnh hưởng tới con mình.
Vì để diệt sạch âm mưu của Đường Tâm Lạc, chỉ cần Lục Kình Hạo ra khỏi cửa, bà nhất định phải đi theo.
Hôm nay, không phải vừa mới tới thì gặp phải Đường Tâm Lạc sao.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Cung Tuyết Mị suy diễn một hồi, cảm thấy những lời đồn đãi kia đều là sự thật.