Ngày qua ngày.
Cục tẩy của Phí Minh Nghị không bao giờ rơi vào chân cô nữa;
Cô giáo cũng không cần cô truyền lời cho Phí Minh Nghị
Đại hội thể thao đã kết thúc.
Mạnh Dao sống trong im lặng, cố gắng không để lại bóng dáng nào trong thế giới của Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng.
Hình ảnh của họ, ngược lại, đã được đăng trên bảng thông báo.
Cô đang chạy trên đường đua, khi gần về đích, đôi mắt cô chứa đầy ánh sáng.
Bên cạnh cô, Phí Minh Nghị phi nước đại, siêu việt vượt qua đối thủ.
Đây quả là sự thiên vị của nhiếp ảnh gia, hai bức ảnh đều rất đẹp.
Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng tình cờ chạm mặt cô ngay khi cô vừa được đám bạn gọi, Phí Minh Nghị quay lưng bỏ đi thì thấy cô đến.
Từ Ấu Ngưng vẫn cười với cô trước khi rời đi.
Mạnh Dao không biết Phí Minh Nghị có nhìn thấy mình không, nhưng cho dù có nhìn thấy thì có lẽ cậu cũng không biết cô đã nhìn thấy gì vào lúc đó.
Một ngày nọ Cố Giai nói với cô một chuyện mà cô ấy vừa nghe được.
- Gia đình Phí Minh Nghị hình như khá giàu.
Một người bạn trong lớp đi uống rượu đám cưới, tình cờ thấy Từ Ấu Ngưng đang ở đó, hỏi ra mới biết gia đình Từ Ấu Ngưng rất tốt, có một người bác làm trong chính phủ, bố mẹ làm kinh doanh, gia đình có giao tình với bà ngoại của Phí Minh Nghị.
Từ Ấu Ngưng có vẻ dễ gần, có tầm nhìn xa trông rộng, trước đây nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy không so đo, lúc nào cũng chỉ ở bên Phí Minh Nghị, điều này cho thấy gia cảnh của Phí Minh Nghị không tồi.
Tình huống cụ thể cũng không ai biết, Phí Minh Nghị đương nhiên sẽ không nói, hỏi Từ Ấu Ngưng, cô ấy cũng chỉ là cười cười không trả lời.
Phí Minh Nghị luôn luôn không nổi bật, hoặc là mặc đồng phục học sinh, hoặc là mặc quần áo không phải nhãn hiệu đắt tiền, giày chỉ là kiểu thể thao thông thường nhất, hơn nữa thường không dùng điện thoại di động, mọi người sẽ không liên tưởng đến điều kiện gia đình của cậu.
Thật ra Phí Minh Nghị vẫn luôn khá bí ẩn, ngoại trừ Từ Ấu Ngưng ra, trong trường không ai biết rõ về cậu, mơ hồ nghe nói trước đây cậu ấy không đi học ở Tô Thành, cũng không ai biết cậu đến từ đâu.
.
Mạnh Dao không có phản ứng gì nhiều sau khi nghe chuyện đó, nhưng cảm thấy việc này có thể giải thích rõ hơn một số hành động của Phí Minh Nghị.
Cậu ấy không thiếu tiền nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo với cô;
Cậu ấy không thiếu tiền nên có lòng tin để bỏ qua mọi chuyện.
Cô đã từng lo lắng rằng cậu không có tiền nên muốn cung cấp thức ăn cho cậu, nhưng bây giờ đã rõ ràng, cậu không thiếu những thứ đấy.
Cô luôn cảm thấy gia đình có tiền là một lợi thế lớn, xem ra điều này không có ý nghĩa gì với Phí Minh Nghị.
Vậy cô còn lợi thế gì để theo đuổi Phí Minh Nghị đây.
Mạnh Dao vốn tưởng rằng mình có thể cứ thế này, nhìn người mình thích bên người khác, âm thầm thích, âm thầm chúc phúc, cũng không bận tâm.
Bây giờ xem ra ngay cả cái này cũng không được.
Mùa đông năm đó rất lạnh nên nhà trường tổ chức tập chạy từ sớm, một hôm Mạnh Dao viết xong bài tập cuối cùng rồi về muộn, thấy Phí Minh Nghị vừa đi qua phía sau cô.
Cô đang ngồi ở ghế cuối cùng ở hàng ghế đầu tiên, cạnh cửa sau, nên bất cứ ai đi ra ngoài đều phải vượt qua cô.
Cô dừng lại, muốn đợi đến khi cậu ngang qua nhưng bị bạn học thúc giục, cô đành phải chạy theo cho kịp.
Có lẽ là do thời gian của kỳ thi đến quá gần, hoặc do con người bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp nên Mạnh Dao thấy mình đã lâu không quan sát cậu thật kỹ.
Chiếc áo khoác mỏng được thay bằng một chiếc áo khoác dày, màu đen cứng cáp; tóc cũng dài hơn một chút, phần đuôi tóc được chôn vào cổ áo, tinh xảo và gọn gàng.
Dáng người cậu cao lớn, cô đứng sau lưng vẫn chỉ bằng vai cậu.
Cô bây giờ cũng được 1,62 mét, nhưng lần cân đo cuối cùng, cậu ấy đã cao 1,8m.
Mạnh Dao không biết đã ở gần cậu bao lâu rồi, có chút tham luyến, có chút nhói lòng.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mọi điều tốt đẹp đã đột ngột kết thúc.
Bên ngoài phòng học, Từ Ấu Ngưng từ đầu hành lang bên kia bước ra, nhìn thấy Phí Minh Nghị, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên, nhưng nhìn thấy cô phía sau liền dừng lại.
Ngay sau đó cô ta lại gật đầu với cô và mỉm cười.
Phí Minh Nghị liếc cô một cái rồi tiếp tục đi xuống, Mạnh Dao thả chậm bước chân, nhưng Từ Ấu Ngưng không đuổi theo mà bước tới gần cô ra hiệu cho cô cùng nhau xuống lầu.
Mạnh Dao đành phải đi theo.
Từ Ấu Ngưng vẫn luôn hào phóng, tựa như trước giờ không quan tâm đến việc Mạnh Dao theo đuổi Phí Minh Nghị.
Mạnh Dao có chút không được tự nhiên.
Trễ hai mươi phút, hầu hết mọi người đều đã xuống lầu, phía trước tràn ngập bóng tối, phía sau cũng không có mấy người.
Phí Minh Nghị đi trước mặt bọn họ, cách nhau mấy bậc thang.
Hai nam sinh bên cạnh Phí Minh Nghị thấy Từ Ấu Ngưng không đi theo, liền nhìn lại, thấy Mạnh Dao ở phía sau đang nói chuyện với Từ Ấu Ngưng liền lộ ra vẻ khó tin.
Họ dường như đã nói gì đó với Phí Minh Nghị, Phí Minh Nghị cũng quay đầu lại, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác khi thấy cô.
Tai nạn xảy ra trong tích tắc
Từ Ấu Ngưng không hiểu sao lại phát ra tiếng "Ầm", loạng choạng bước rồi chồm tới, cô giật mình, vội vàng vươn tay định kéo nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô chỉ kịp nắm lấy cánh tay cô ta, đã thấy cô ta cả người té xuống.
May mà Phí Minh Nghị ở ngay phía trước, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng hô, sau đó vô thức đỡ được Từ Ấu Ngưng đang