Cuộc trò chuyện nảy lửa kết thúc bằng một câu đầy ý khiêu khích của Hiểu Tinh.
Cô không thích dây dưa trong chuyện tình cảm.
Người đàn ông đó lại cứ cố chấp không chịu tha.
Trở về dinh thự của bá tước, Tô Tình cũng mới tan lớp về nhà.
Hai người đụng nhau ở cửa.
Tô Tình thấy dáng vẻ ủ rũ của cô bạn thân, không nhịn được sự lo lắng, quan tâm lên tiếng.
"Sao vậy? Con chó nào mới cắn cậu sao?"
Hiểu Tinh hầm hừ gật đầu: "Ừm.
Một con chó dại."
Tên hoàng tử kia mà nghe được cô ví anh ta như con chó chắc tức tới muốn băm cô thành trăm mảnh luôn ấy chứ.
Tô Tình bật cười, "Bị cắn có đau không? Sát trùng miệng vết thương chưa?"
Hiểu Tinh ậm ờ "Chó này sát trùng kiểu gì cũng thế cả.
Chém chết là xong chuyện."
Tô Tình đi vào nhà, mở tủ lấy ly nước ép ra uống một ngụm, nhìn cô bạn tủm tỉm cười "Thôi kệ nó đi.
Sắp tới đám người Thẩm Khang sẽ qua đây, cậu tính thế nào?"
Hiểu Tinh nghe nói tới anh, phút chốc lại thơ thẩn.
Ánh nhìn xa xôi, không rõ đang nghĩ tới cái gì.
Lát sau thanh âm mềm mại mới cất lên.
"Cũng không dễ gặp tới vậy, hội nghị đó đâu phải muốn vô là vô."
Tô Tình cười một cách đầy bí hiểm "Mình đã tìm cho cậu một ghế trong đó.
Cậu mau cám ơn mình đi."
Tai nghe xong có thể tới, mắt cô sáng rực, lao tới ôm đối phương bày tỏ muốn hôn "Yêu cậu quá, Catherina".
Tô Tình đẩy đầu người bạn ra, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười "Được rồi.
Cám ơn anh Quán Nguyên ấy.
Mình nhờ anh ấy giúp đó."
Quán Nguyên là người Tô Tình thầm thương trộm nhớ bao năm trời, chỉ là khi xưa đối phương chưa thoát khỏi quá khứ nên chẳng thể chấp nhận bất kỳ ai thêm lần nữa.
Tô Tình vất vả lắm mới biến người thành của riêng mình.
Hiểu Tinh quay người lại hỏi: "Chuyện đó giải quyết ổn cả rồi à?"
Tô Tình cười vui vẻ "Đúng thế.
Anh ấy giờ chỉ yêu duy nhất mình thôi.
À phải rồi, cậu nghe tin gì về Thư Nhã chưa?"
Hiểu Tinh nghe tới cái tên này, gương mặt bỗng căng cứng, "Chuyện gì thế?"
Tô Tình cười vô cùng thỏa mãn, "Cô ta lấy tiền của bên bar The Moon đi giúp người khác.
Cậu tin được không.
Người Thư Nhã giúp là anh người yêu của mình đó.
Qua mình mới nghe anh ấy nói xong.
Cười gần chết.
Phản bội Thẩm Khang để chạy theo anh khác, cuối cùng hóa ra anh khác đã có người yêu.
Mình nói chứ nghiệp quật cô ta tới rồi."
Hiểu Tinh không ngờ câu chuyện cuối cùng lại thành thế này.
Nói sao nhỉ? Ngu thì chết.
Cô cũng chẳng từ bi đến mức có thể tha thứ cho những hành vi của cô ta.
Sau khi lừa gạt anh ấy xong lại vui vẻ bên người kia.
Mắt cô ta quá kém, bỏ lỡ một người tốt như vậy.
Hiểu Tinh ngáp một cái, nói với Tô Tình: "Mình về phòng trước, buồn ngủ quá."
Cả buổi chiều đấu võ mồm với người hoàng gia, cô quá mệt.
Ngủ lấy lại tinh thần mai đấu tiếp.
Tô Tình nhìn cô gái đi về phòng, thở dài, "Almira, cậu không ăn tối nữa à? Mau đi ăn cùng mình rồi ngủ sau."
Hiểu Tinh nghe Tô Tình gọi mới nhớ ra bản thân chưa ăn tối, gật gật đầu đáp ứng, "Ăn chớ.
Ăn để có sức chiến đấu lâu dài với mấy người kia.
Catherina, mình thật sự mong có ai đó hãy cướp tên hoàng tử kia đi.
Sống với một tên gian manh, xảo trá, chỉ biết ức hiếp người khác như anh ta, bản thân mình cực kỳ mệt tâm."
Tô Tình hiểu nỗi khổ của cô bạn, nhưng cô lại chẳng thể giúp gì được.
Người hoàng tộc, đấu thế nào đây? Có trách chỉ có thể trách số phận trêu đùa nhau quá thể.
Ôm cô bạn một lúc, Tô Tình nhẹ giọng cất tiếng:
"Almira, cậu biết Thẩm phu nhân có một tập đoàn kinh doanh về thời trang chứ? Tập đoàn ấy hiện đang gặp khó khăn trong vấn đề hợp tác thiết kế."
Hiểu Tinh nghe xong, ngạc nhiên hỏi lại: "Hợp tác với ai mà khó khăn vậy?"
Tô Tình ngẫm nghĩ một lúc nói ra một cái tên.
"Eilidh".
Hiểu Tinh nhất thời sửng sốt.
Đây chẳng phải nhà thiết kế hoàng gia Anh quốc nổi tiếng hiện nay sao?
Cô trầm mặc cất tiếng: "Tên hoàng tử kia làm phải không? Thẩm Khang biết chuyện này chưa?"
Cô bị làm khó, cô bị hành hạ thế nào cũng không sao.
Nhưng Hiểu Tinh không muốn anh vì cô mà bị liên lụy.
Bác gái đối xử tốt với cô như vậy, lại vì chuyện này mà gặp trở ngại, cô nên làm gì?
Tô Tình đi tới bàn ăn ngồi xuống, bá tước Wright cũng đã chờ sẵn ở đó.
Sau khi chào hỏi nhau xong, cô ấy mới tiếp tục nói:
"Hiểu Tinh, đừng tự trách chính mình.
Chuyện này đâu ai muốn đâu."
Bá tước ngồi đó, nghe cuộc trò chuyện của con gái cùng người bạn con bé, ông đã hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng mở lời:
"Almira, con có thể thi cuộc thi thiết kế thời trang được tổ chức vào tháng 8 này.
Nếu đạt được giải nhất, con sẽ có tiếng nói lớn trong hoàng gia."
Tô Tình nghe cha nói, cô ấy tiếp lời: "Cha, đó chẳng phải cuộc thi thiết kế hoàng gia sao? Tên hoàng tử kia sẽ để yên cho cậu ấy tham gia sao?"
Bá tước Wright nhìn con gái, ánh mắt trìu mến, đong đầy tình thương yêu, từ tốn đáp lại:
"Catherina thân yêu, cuộc thi nào cũng vậy.
Để có thể có tiếng nói trong hoàng gia, con bé phải đối mặt với vô số thứ, nhưng nếu không dám đương đầu, con bé sẽ bị người bên đó coi thường mãi thôi.
Almira, chỉ cần con dám thử thách chính mình, bác sẽ giúp con xử lý những chuyện còn lại."
Hiểu Tinh nghe xong, cô nhìn người đối diện với ánh mắt tự tin, chắc chắn gật đầu, nói: "Con sẽ tham gia ạ."
Bá tước Wirght mỉm cười.
Ông biết con bé này trong tương lai không xa sẽ làm chấn động nền thời trang quốc tế.
Mà Anh quốc chính là điểm xuất phát của con bé.
Tinh Nguyệt bên trong căn phòng VIP ở bệnh viện trò chuyện với Phó Hoành, tay hắn vừa gọt táo xong đút vào miệng em ngay.
Tinh Nguyệt nhân lúc Thẩm Khang đi trực bên bệnh viện liền cất tiếng nói về chuyện tập đoàn thời trang Mis.
"Phó Hoành, chuyện tập đoàn Mis hiện