Tinh Nguyệt thở dốc liên tục bên tai hắn.
Người đàn ông này lưu manh quá, cái gì em cũng thắng, chỉ riêng chuyện này em chơi không lại độ vô lại của hắn.
Úp mặt vào ngực người yêu, nhỏ giọng phản kháng.
"Hừm...hừm...sao anh có thể hôn giỏi thế chứ?"
Phó Hoành nghe câu hỏi của cô gái nằm trong lồng ngực, bật cười.
"Nguyệt Nguyệt, em có muốn thử xem anh còn giỏi trong chuyện gì nữa không?"
Tinh Nguyệt lắc đầu, "Không chơi nữa.
Em buồn ngủ rồi.".
Đam Mỹ H Văn
Phó Hoành bó tay với em, trêu chọc hắn xong, liền ngoảnh mặt bỏ đi không nhận người nữa.
Nhìn lên đồng hồ trên góc tường trong căn phòng, hắn thấy cũng không còn sớm, đành dỗ em đi ngủ.
Người ngủ rồi hắn mới mở laptop lên xử lý công việc.
Một tin nhắn nhảy ra.
Khang: "Chuyện bên quán bar tao xử lý xong rồi.
Yên tâm nhé."
Gõ dòng chữ trả lời.
Một chữ "Ừ" ngắn gọn.
Hắn tiếp tục đọc tài liệu để làm báo cáo khoa học.
Ngoài việc tham dự hội nghị y học quốc tế, hắn cùng Thẩm Khang và mấy người còn lại đang chuẩn bị cho bài báo cáo khoa học về một đề tài khá khó nhằn mà chưa một ai tìm ra giải pháp.
Vào một ngày đẹp trời nọ, những dải mây trắng mỏng, mềm mại nằm vắt ngang ôm ấp đỉnh núi.
Người người đều vui vẻ tấp nập trên các con đường, chỉ riêng có người con gái nào đó cực kỳ không vui.
Cô nằm lăn lộn trên chiếc giường phàn nàn với cô bạn thân.
"Đám người đó lại muốn giở trò gì vậy chứ?"
Mời tới tiệc hoàng gia? Xin lỗi.
Cô không hứng thú.
Từ chối được không?
Tô Tình ngồi bên bàn trang điểm, tô son lên cánh môi, cười nhẹ.
"Họ mời thì cậu cứ đi thôi.
Nghĩ nhiều thế làm gì.
Một Hiểu Tinh sống không sợ gì đâu mất rồi?"
Mấy ngày nay tên kia để cô yên bình học hành, làm việc.
Tưởng rằng anh ta buông tha cho cô rồi hóa ra đang chuẩn bị âm mưu mới này.
Tên quỷ đó muốn chọc cô tức chết sao.
Hiểu Tinh bĩu môi.
Đi thì đi.
Ai sợ ai.
Lại nhìn sang cô bạn cười đến hoa xung quanh cũng muốn nở rộ không khỏi nghi hoặc.
Trúng giải độc đắc à? Sao vui vậy? Cô đẩy đầy đầu cô bạn, lên tiếng.
"Cậu đi hẹn hò à?"
Chỉ có hẹn hò với người kia cô bạn này mới vui vẻ cười đến không khép được miệng như vậy.
Tô Tình cười cười, gật đầu: "Chuẩn rồi.
Quán Nguyên cũng có mặt buổi tiệc đó, mình phải tới đó ngắm anh ấy."
Ồ.
Bảo sao ai kia được mời đi dự tiệc hoàng gia cũng chẳng thấy phản đối, ngược lại còn vui mừng nhảy múa.
Ầy da.
Chỉ có cô đáng thương, phải đi tới
nhìn bản mặt đáng ghét của tên kia.
Giá như có anh ở đó.
Cô cũng sẽ vui mừng.
Nhưng mà có thể mơ mộng sao? Anh giờ này hẳn còn ở bên kia bận rộn với việc rèn luyện bên quân đội đi.
Cô nghe Tô Tình bảo sau vụ Tinh Nguyệt bị bắt cóc, Thẩm Khang cùng Phó Hoành đều bị hai ông bố trừng phạt vì tội tự ý dùng súng khi chưa có lệnh.
Cả hai vẫn như vậy.
Một khi điên lên thì bất chấp tất cả.
Giờ lại bị phạt.
Huấn luyện của hai nhà họ Phó và Thẩm có phải bình thường gì đâu.
Cô từng nghe Tinh Nguyệt nói qua.
Vô cùng khắc nghiệt.
Mỗi lần sau khi huấn luyện về là thân tàn ma dại.
"Almira, thay đồ đi.
Sắp đến giờ rồi."
Tiếng gọi của Tô Tình kéo cô trở về.
Phải rồi.
Còn bữa tiệc đáng chết kia.
Cô đi thay bộ y phục dành cho dạ tiệc.
Một chiếc váy đuôi cá màu đỏ dài thướt tha, để lộ phần xương quai xanh tinh xảo cô.
Mái tóc được nhà tạo mẫu tóc giúp uốn xoăn phần đuôi, để buông thả tự do.
Hiểu Tinh vừa thay đồ, trang điểm xong xuất hiện trước tầm mắt của Tô Tình.
Hai mắt người này liền rực rỡ như ánh sao, hét lên.
"Hiểu Tinh, cậu mặc thế này là muốn chọc tức chết tên hoàng tử kia sao? Anh ta mang bộ đồ dành riêng cho cậu tới, cậu lại chọn một bộ khác.
Hơn nữa bộ này nhìn quen quen?"
Hiểu Tinh tủm tỉm cười, "Bộ này do mẹ Thẩm Khang tặng mình cách đây không lâu.
Mình ban đầu nghĩ hẳn không có chỗ dùng nên không nhận, sau bác ấy nói mãi mình mới nhận.
Không nghĩ tới hiện có chỗ dùng rồi."
Tô Tình giơ ngón tay cái tặng cô nụ cười, "Được đó.
Bộ này từng nổi tiếng trên thế giới.
Cậu đúng là có tài trong việc chọc tức người khác."
Bộ váy nổi danh một thời hẳn những người bên hoàng gia cũng biết.
Hiểu Tinh là muốn nói rõ lập trường của cô ấy.
Cô mãi mãi chỉ đứng về phía Thẩm Khang, cho dù trời đất đổi thay thế nào, ý chí cô vẫn trước sau như một.
Hiểu Tinh cười đắc ý.
Cô rất mong chờ nét mặt của ai kia.
Muốn ép cô? Cô chọc cho tức chết thì thôi.
Đông người như vậy, anh ta chẳng thể làm gì cô được rồi.
Hai người con gái chuẩn bị xong hết mọi thứ liền lên xe đi về hướng cung điện hoàng gia.
Con xe lăn bánh nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu đã dừng lại trước một tòa lâu đài nguy nga, lấp lánh ánh đèn.
Nhìn từ xa, người tới đây đều là đẳng cấp quý tộc trở lên.
Cô nhìn mà choáng ngợp.
Quá náo nhiệt.
Cô chẳng hứng thú lắm.
Bước chân xuống xe, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô.
Sau bao nhiêu cố gắng che giấu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi việc bị người khác nhìn chằm chằm, trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tô Tình bước xuống sau, cả hai cùng nhau đi vào bên trong điện chính - nơi tổ chức tiệc hoàng gia.
Vừa đặt chân tới cửa điện, không biết bao ánh mắt đổ về hướng cô.
Cũng phải thôi, cô mặc lễ phục nổi bật quá mà.
Một người đàn ông mặc bộ vest xanh đen trang trọng đứng trong đám đông đã thu hút ánh nhìn của Tô Tình, cô ấy nhanh chóng đi về hướng đó, không quên kéo theo Hiểu Tinh.
Mỉm cười đối với người yêu, Tô Tình chậm rãi mở lời.
"Algernon, đây là bạn em - Almira."
Đoạn cô ấy giới thiệu tiếp, "Almira, đây là người mình nói tới.
Người yêu của mình, Algernon hay còn có cái tên là Quán Nguyên."
Hiểu Tinh mỉm cười đối với người đàn ông đối diện, nhẹ thanh cất âm giọng.
"Rất vui được gặp anh.
Em là Almira."
Quán Nguyên không phải lần đầu được nhìn thấy cô gái này.
Hắn ta từng thấy qua ở trong điện thoại của tên bạn kia.
James khi nhắc về người con gái này luôn rất tự hào.
Hắn mỉm cười đáp lại: "Chào em, Almira.
Lần