Sau khi ăn cơm chiều, cụ bà lấy ra một bầu rượu cẩu kỷ, một mâm giò đinh hương, dọn lên bàn gỗ, Ôn Thiên Thụ từ trang giấy đang viết ngẩng đầu lên, cười nói, "Cảm ơn bà bà."
Khi vừa trở về, nhìn thấy cụ bà ngồi ở cửa, hai con dê con đang vây quanh, há mồm cắn nhánh cây non mềm trong tay bà, chiều hôm thật sâu nhưng trên mặt cụ bà lại ngời lên nét tươi cười hiền lành.
Lúc trước, khi hàng xóm nhiệt tình đưa sữa dê tới đã nói qua với Ôn Thiên Thụ, từ sau khi chồng qua đời, trong nhà cụ bà cũng không bao giờ nuôi dê nữa, ngày lễ ngày tết cũng không ăn thịt dê, có người đưa canh dê cho bà còn bị bà dùng chổi đuổi đi, tóm lại, ở trong cái nhà này, "Dê" trở thành cấm kỵ lớn nhất.
Cũng là vết thương sâu nhất trong lòng cụ bà.
Vậy hiện tại, hẳn là ít nhiều bà cũng bình thường trở lại rồi?
Sống hay chết, sớm đã được định, một số người mệnh đều là như vậy, trốn tới nơi nào cũng không thoát được, người còn tồn tại phải tiếp tục sống tốt.
Cụ bà cười cười, run run rẩy rẩy trở về phòng.
Mùi đinh hương nồng đậm tràn ngập chóp mũi, Ôn Thiên Thụ thật sâu hít vào một hơi, gắp một miếng giò đinh hương nếm nếm, vị thực mềm, ngậy mà không ngán, ăn lên có một loại phong vị độc đáo, nghe nói đây là món ăn vặt đặc sắc, cách làm làm rất tinh tế, phức tạp nên cô lo cụ bà phải lao lực, hẳn là buổi chiều cụ bà đã bắt đầu bận rộn, biết hai người ban ngày công tác vất vả, lại ngủ muộn nên đặc biệt làm cho bọn họ ăn khuya.
Khi ăn đến miếng thứ năm thì vừa lúc Hoắc Hàn tắm rửa xong đi ra, tóc mới gội hẳn đã dùng khăn lông cọ qua, mềm mại rủ trên trán, thoạt nhìn có cảm giác lười biếng tùy ý, anh đặt chiếc ghế dựa ở đối diện cô ngồi xuống, cô liền gắp một miếng giò đưa qua, "Nếm thử."
Nhìn anh ăn xong, cô hỏi: "Ăn ngon không?"
Loại thức ăn có phong vị Tây Bắc này Hoắc Hàn cũng không xa lạ, gật gật đầu, Ôn Thiên Thụ lại gắp một miếng, "Ăn ngon thì ăn nhiều vào."
"Muốn rượu không? Cho anh một ly."
Cô đem chén rượu đã rót đầy đẩy đến phía trước, Hoắc Hàn cầm lên uống một ngụm, rượu không tính là mạnh, anh lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Ôn Thiên Thụ còn muốn rót rượu cho anh, tay lại bị anh nắm lấy, cô sửng sốt, anh cúi đầu dựa sát vào, "Nói đi."
Quả nhiên là tâm hữu tương thông a.
Cô xoa xoa tay, hàm răng cắn môi dưới, "Kỳ thật, em nhìn trúng một món đồ trên người anh đã lâu."
Hoắc Hàn hơi giật mình, ý niệm thứ nhất là ngọc Phật giấu trong túi quần bị cô phát hiện? Ôn Thiên Thụ theo tầm mắt anh cúi đầu vừa thấy, trên mặt nháy mắt ửng hồng, hạ giọng: "Hoắc Hàn, anh quá ... sắc."
Anh nhìn túi quần chính mình thì làm sao? Cô lại nhìn nơi nào? Cũng không biết là ai sắc.
Anh nắm tay đặt trước môi ho nhẹ: "Thứ gì?"
"Anh có cảm thấy tóc mình đã dài hơn rồi không?"
Cho nên?
Cô nhìn trúng tóc anh?
Hoắc Hàn vuốt tóc ướt trên trán lên, "Cũng còn được." Bởi bận rộn nên xác thật không rảnh đi cắt.
"Lại nói tiếp anh khả năng không tin," ý cười trong mắt Ôn Thiên Thụ lưu chuyển, "Trước kia em ở trong núi tu sửa bích hoạ, từng cùng một Sư phó học cắt tóc."
Không có gì không thể tin tưởng. Cô đến mở khóa cũng học được, biết cắt tóc một chút cũng không hiếm lạ gì.
Bà xã của anh thật đúng là không buông tha bất luận cơ hội học tập nào, tùy thời tùy chỗ đều có thể học được một môn kỹ thuật.
Hoắc Hàn nhịn cười: "Học bao lâu."
Cô nghiêm trang: "Cái này cùng thời gian không có nhiều quan hệ lắm, mấu chốt là dựa vào ngộ tính."
Quan trọng nhất chính là, nhìn đến tóc anh dài quá, làm cô ngứa tâm.
"Vậy bắt đầu đi."
A, dễ dàng đáp ứng như vậy?
"Được rồi, để em đi lấy công cụ." Cô chạy hai bước, lại trở lại, ở trên mặt anh nhanh nhẹn hôn xuống rồi mới chạy vào nhà.
Vài phút sau, Hoắc Hàn nhìn thấy cô đi ra, trong tay cầm một cái kéo, hai công cụ khác có hình dáng khác biệt kỳ quái, hình như là được ghép nối tạm thời.
"Muốn cắt kiểu tóc gì?"
Ngoài dự đoán, thế nhưng còn có thể yêu cầu kiểu tóc.
Anh hơi hơi duỗi thân thể, hai chân thon dài vắt lên nhau, "Em cứ nhìn mà cắt, xén bớt chút là được."
"Yên tâm," cô ra dáng ra hình khoác lên mảnh nilon trên vai anh, lại vỗ hai cái, "Kỹ thuật của em rất tốt, nhất định cắt cho anh kiểu tóc thật soái." Nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Bao quân vừa lòng." ("Soái" tức là soái ca, cái này chắc ai cũng biết – Bao quân vừa lòng, "quân" ở đây là cách nói của phụ nữ cổ đại về người trong lòng mình, có thể là chồng, hôn phu, người ngưỡng mộ,... cách nói này của Thụ ca vừa thể hiện tình cảm vừa lưu manh a)
Ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc đen ngắn, chất tóc của anh không tồi, hơi cứng nhưng dù sao ngũ quan anh tuấn lãng, người lớn lên cũng tốt nên dù tóc có bị cắt hỏng thế nào, liền tính có cạo trọc đầu, cũng sẽ là tì vết không che được ánh ngọc bởi vậy cô dứt khoát tự do phát huy. ("Tì vết không che được ánh ngọc" – ý là vẻ đẹp của ngọc dù có tì vết cũng không bị ảnh hưởng, kiểu như đã đẹp rồi thì khoác bao tải lên vẫn đẹp)
Từng sợi tóc mái bị cắt rơi trên mặt đất, bên tai nghe được một tiếng thở nhẹ, Hoắc Hàn mở to mắt, nhìn thấy cô có chút vô tội tươi cười, anh theo bản năng muốn sờ tóc mình xem có còn không, cô mở miệng: "Em càng cân nhắc, càng cảm thấy anh tương đối thích hợp để đầu đinh."
Cho nên là cô một bên cắt một bên cân nhắc?
Kỳ thật là làm thế nào cũng cắt không đối xứng được hai bên trái phải, càng cắt càng ngắn, càng cắt càng ... chột dạ.
"Anh có một vấn đề."
Ôn Thiên Thụ: "Anh hỏi đi."
"Em học cắt tóc với ai?"
Cô mất tự nhiên dời đi tầm mắt: "Trong chùa ... Quy Y sư phụ."
Hoắc Hàn "Ồ" một tiếng, cười như không cười nhìn chằm chằm cô: "Kỳ thật yêu cầu của anh không cao, ngày mai có thể gặp người là được."
Mã có thất đề người có thất thủ, Ôn Thiên Thụ cố giữ mặt mũi, không đến mức xem thường cô như vậy chứ? (Mã có thất đề - ngựa còn bị vấp ngã)
Không muốn nói đến chính là, thật đúng là ứng với câu "Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh", cuối cùng thế nhưng bị cô đánh bậy đánh bạ cắt ra cái đầu đinh nhìn cũng không tệ lắm, xương sọ Hoắc Hàn lớn lên đẹp, căng hết phần tóc ngắn, mặt bên nhìn qua góc cạnh rõ ràng, hơn nữa còn có cặp mắt đen nhánh thâm thúy kia khiến cả người thoạt nhìn càng có tinh thần.
Ôn Thiên Thụ nhìn đến mắt cũng không nháy, Hoắc Hàn nhẹ búng hai phát vào trán cô, không nhịn được cười, "Thật đẹp như vậy?" Giơ tay sờ một cái, tóc đâm đâm vào lòng bàn tay, bất quá thật ra lại thoải mái thanh tân sạch sẽ.
Cô ưỡn ngực, nâng lên cằm, "Là em cắt ra."
"Thích không?" Cô muốn tìm gương cho anh xem.
Hoắc Hàn đem người kéo qua, thẳng tắp nhìn vào mắt cô, đôi mắt thanh triệt xinh đẹp, giống như gương sáng, ở mặt trên anh phát giác được chính mình đang cười ôn nhu đến như vậy.
Ngoài cửa gỗ, dê con đi lại kiếm ăn đêm kêu "Mị mị" đi tông cửa, bóng đêm như nước bị phá vỡ, phảng phất như gợn sóng trên mặt hồ, từng đợt từng đợt mà khuếch tán.
Anh bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên.
"Ai —"
Bước chân anh không ngừng, cười rồi mới nói, "Trả phí cắt tóc."
Cắt tốt như vậy, phỏng chừng cả đêm cũng không đủ thanh toán tiền.
***
Hôm sau hai người đều dậy muộn, ăn qua bữa sáng, liền vội vàng chạy tới Tương Tư Lĩnh.
Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương tối hôm qua trực đêm, thay phiên ngủ ở lều trại, lúc này còn có chút buồn ngủ, kề vai sát cánh ngồi nói chuyện cùng nhau, thấy Hoắc Hàn và Ôn Thiên Thụ cùng đi tới, tay Thịnh Thiên Chúc chống mặt cỏ, nhảy dựng lên, nhảy đến trước mặt bọn họ, "Chết tiệt, anh Hàn, kiểu tóc này quá soái!"
Không nghĩ tới nơi thâm sơn cùng cốc như này cũng có thể tìm được thợ cắt tóc tốt đến thế.
Dương Tiểu Dương cũng đi tới, đáy mắt đồng dạng không ngăn được vẻ ngạc nhiên, Hoắc Hàn vốn dĩ có khí chất nghiêm túc chính trực, như vậy thoạt nhìn càng anh khí, ánh mắt cũng càng có khí thế, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nhân tâm.
"Cắt ở Trấn trên sao?" Thịnh Thiên Chúc lại hỏi: "Tiệm cắt tóc nhà ai?"
Hoắc Hàn nhìn Ôn Thiên Thụ.
Cô thanh thanh yết hầu: "Tôi cắt."
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương một người trừng lớn đôi mắt một người há to miệng, biểu tình phối hợp đến thiên y vô phùng. (Thiên y vô phùng – đã từng giải thích, hiểu là phối hợp tuy hai mà như một vô cùng phù hợp)
Thịnh Thiên Chúc phản ứng nhanh chóng: "Chị Thiên Thụ, có rảnh cũng cắt cho em một cái đi, thật soái!"
"Được, không thành vấn đề."
Cậu nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, "Chị Thiên Thụ, em thật là yêu chị muốn chết!"
Vứt lại một cái hôn gió liền chạy biến.
Không nghĩ tới vẫn bị Hoắc Hàn một phen xách trở về, "Tối hôm qua có vấn đề gì không?"
"Hết thảy bình thường."
Văn vật kiểm kê xong đã được người của đơn vị bảo vệ văn vật mang đi, dư lại đều là một vài món yêu cầu phục chế, hoặc là tạm thời không thể di chuyển, tỷ như bích hoạ tinh mỹ bảo tồn hoàn chỉnh ở mặt trên tường nội thất kia, bốn cái long trụ chạm khắc gỗ ...
Trước khi trên Cục chưa có chỉ thị mới, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo vệ tốt cổ mộ và vài nhà phục chế còn lưu tại hiện trường, phòng ngừa bọn trộm mộ phản công, trả thù, tạo thành tổn thất không cần thiết.
"Không thể thả lỏng cảnh giác."
Thịnh Thiên Chúc thu hồi tươi cười, Dương Tiểu Dương trịnh trọng gật đầu, hai người trăm miệng một lời: "Rõ."
"Hai người đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông nơi này."
Bọn họ thật sự là mệt mỏi, cũng không ngượng ngùng từ chối, trở lại lều trại ngủ.
Ôn Thiên Thụ cũng đi vào mộ đế, hai trợ thủ cùng cô chào hỏi qua, lại tiếp tục an tĩnh