Diệp tổng công cười nhìn cô, "Thật khéo, lại gặp được cô."
Hắn hình như có chút tò mò nhìn thoáng qua hướng phạm vi bên trong dây cảnh giới, lại không dấu vết mà thu hồi ánh mắt, "Lại nói đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt?"
Ôn Thiên Thụ gật đầu. Không nghĩ tới hắn cũng nhớ rõ như vậy.
Xác thật là rất trùng hợp, mỗi lần hai người gặp nhau đều là ở hoang sơn dã lĩnh, phần lớn thời điểm đều là địa phương vết chân thưa thớt, không thể không nói, xác suất gặp gỡ như vậy thật sự là quá thấp.
"Còn chưa tự giới thiệu, tôi là Diệp Nghênh."
"Tôi là Ôn Thiên Thụ."
"Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ?" (Câu thơ trích trong bài Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật)
Ôn Thiên Thụ cười: "Rất nhiều người trước tiên sẽ nghĩ đến Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai."
"Bất kể là câu nào, ý cảnh đều rất đẹp," Diệp Nghênh nói, "Người cũng như tên."
Hắn khen đúng chỗ cũng không làm người khác cảm thấy có chỗ nào mất tự nhiên, Ôn Thiên Thụ vén tóc bị gió thổi loạn đến sau tai, "Cảm ơn."
Cách đó không xa, mấy người đồng sự của hắn đã trải chiếu trên cỏ, đại khái tới vội vàng, không rõ lắm tình hình thiếu thốn vật tư bên này, chỉ mang theo một ít lương khô cùng nước khoáng làm bữa sáng, Ôn Thiên Thụ hỏi: "Mọi người ở lại chỗ này bao lâu?"
"Chưa rõ," Diệp Nghênh nói: "Phải xem tình huống thăm dò thế nào, bất quá không đến mười ngày nửa tháng phỏng chừng là đi không được."
Ôn Thiên Thụ kiến nghị hắn: "Nếu có yêu cầu cứ nói, có thể đến trong thôn liên hệ với thôn dân, ăn ở đều thực tiện nghi, cũng thuận tiện."
Diệp Nghênh đứng dưới ánh mặt trời, giơ tay nhấc chân mười phần thân sĩ, hắn nhấp khóe miệng, "Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc suy xét kiến nghị này."
Hai người lại nói mấy câu, một người trợ lý đứng cách xa hơn mười mét thường hướng bên này nhìn, Ôn Thiên Thụ hiểu rõ, "Ngài đi ăn bữa sáng trước đi, có rảnh lại nói chuyện."
Sau khi tiễn Diệp Nghênh đi, Ôn Thiên Thụ quay đầu lại, thấy Hoắc Hàn cầm một chai nước lại đây, cô hỏi: "Nhanh như vậy đã bàn xong?"
"Phải." Anh vặn nắp chai ra, đưa nước cho cô.
Ôn Thiên Thụ uống hai ngụm, anh nhận lại, đem nước còn dư uống hết, niết bẹp thân bình, một lần nữa vặn nắp chai lại, tựa hồ không để ý hỏi, "Vừa mới cùng em nói chuyện là ai?"
"Một người trước kia đã từng gặp qua."
Hoắc Hàn nhíu mày.
Cô lại nói: "Ở chùa Thanh Minh."
"Tối hôm qua khi chúng ta tản bộ không phải nhìn thấy trên núi nứt ra một khe hở sao? Nghe nói nơi đó phát hiện khoáng sản hiếm, hắn là công trình sư mang đội tới đây thăm dò địa chất."
Vụ nổ mạnh kia đã phá huỷ mộ thất giả, gián tiếp phá hỏng kết cấu của một bên địa chất núi, lại ngoài ý muốn phát hiện khoáng sản, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Không lâu trước đây trong hội nghị Cục phó Trần cũng nhắc tới chuyện này, còn đặc biệt cường điệu cũng muốn bảo đảm an toàn cho nhân viên công tác của công ty khai thác.
Anh trầm mặc làm Ôn Thiên Thụ ý thức được cái gì: "Nếu bọn người kia trở về trả thù, có thể liên lụy bọn họ hay không?"
Việc này cũng khó nói. Bọn trộm mộ phần lớn là không nói đạo lý, huống chi trong khi giao chiến bọn họ cũng tổn thất không ít, phỏng chừng đang nghẹn một cổ khí không có chỗ phát đâu.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Hàn nắm tay cô đi về hướng lều trại, "Đi một bước tính một bước."
Anh kéo tới một chiếc ghế dựa để cô ngồi xuống, chính mình thì ngồi xổm, cuốn lên ống quần cô, đầu gối quả nhiên có vế ứ bầm.
Ôn Thiên Thụ sờ sờ đầu anh, có chút đâm tay ngứa ngáy, "Đêm qua lúc ngủ, không cẩn thận rớt xuống giường."
"Làm sao anh biết được?"
Trên người cô nơi nào không thoải mái có thể giấu được anh?
"Tư thế đi đường." Hoắc Hàn hướng trong tay đổ chút thuốc nước, bôi lên đầu gối cô, nhẹ nhàng xoa lên, "Người lớn như vậy, còn ngủ không nghiêm chỉnh."
Cô nâng hai cánh tay đặt trên vai anh, "Không có biện pháp, nhớ anh a."
Nhìn bọng mắt màu xanh nhạt của anh, cô biết rõ còn cố hỏi: "Tối hôm qua anh có nghĩ đến em không?"
Sau một lúc lâu, Hoắc Hàn mới nói: "Có."
Cô không thuận theo mà buông tha anh: "Nghĩ như thế nào?"
Khi nói chuyện nhiệt khí phun hết vào lỗ tai Hoắc Hàn, toàn thân anh căng thẳng, khi đối diện với cô ánh mắt anh rất sâu, lại sáng ngời, "Chính là nghĩ cái em nghĩ."
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc vừa lòng, cúi đầu khẽ cắn hầu kết anh, lại làm bộ như không có việc gì mà dịch ra.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi thân thiết một lát, Hoắc Hàn tự mình đưa cô đến mộ thất, đỡ thang cho cô leo lên rồi lại đứng ở một bên xem.
Nhân viên tổ công tác bích hoạ đều biết bọn họ là một đôi, tự giác làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hàn xem cô tu sửa bích hoạ ngay trước mặt cô.
Cô cầm miếng bông, nhẹ nhàng áp trên phần bích hoạ bị rạn nứt, đem không khí bên trong bài xuất, không hề thấy phiền mà lặp lại động tác này, sườn mặt ở nơi tranh tối tranh sáng có cảm giác thần thánh tinh mỹ, anh không khỏi nghĩ đến khi cô phục chế "Phi Tiên", có phải cũng là dáng vẻ này hay không?
"Phi Tiên" tốn thời gian một năm ba tháng mới phục chế được hoàn hảo, bức bích họa này được xem là tác phẩm đứng đầu chín đại kỳ tích trong giới phục chế bích họa từng làm cô thanh danh một lần truyền xa, nhưng sau khi nổi danh, cô lại biến mất trong tầm mắt mọi người, trằn trọc rời đến các cổ chùa nơi núi sâu để tu sửa bích hoạ.
Bất quá là thay đổi địa phương an tĩnh hơn, khiến cô cảm thấy chính mình đang làm việc nên làm. Cô có năng lực để làm vậy thì nên đi làm.
Khi đó, tu sửa bích hoạ đối với cô mà nói là một phương thức chuộc tội, nhưng trong lòng cô rõ ràng, trải qua thác loạn cũng vĩnh viễn không cách nào chữa khỏi.
Vậy hiện tại thì sao?
Hoắc Hàn từ bóng dáng cô thấy được một mặt chưa từng có, trước kia là kính sợ, hiện giờ lại nhiều thêm một phần thương xót, anh cúi đầu cười một cái, tay cắm vào túi quần, rời đi.
Một khi Ôn Thiên Thụ tiến vào trạng thái sẽ không dễ dàng phân tâm, cho nên Hoắc Hàn đi khi nào cô cũng không biết.
Cơ hồ trong nháy mắt, hoàng hôn tiến đến, một ngày lại sắp đi qua, cô nhìn bộ phận không cổ bị mềm hoá một lần nữa được dán sát vào thân tường, nhưng cũng chỉ lớn bằng nửa phiến cửa sổ nhỏ, vẫn là một bộ dạng xám xịt, nhưng tâm lý thỏa mãn không cần nói cũng biết.
Leo xuống thang, tầm mắt tối sầm lại, đầu lại bắt đầu choáng váng, đến đồ vật cách mấy mét cũng nhìn không rõ, ám ảnh thật mạnh, một người trợ lý đang kết thúc công việc vội vàng tới đỡ cô, "Không có việc gì chứ?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu.
Hẳn là mấy ngày nay dùng mắt quá nhiều.
Mộ thất vốn dĩ ánh sáng đã không tốt, mà từ sớm đến tối làm đều là việc cần sự tinh tế, không chấp nhận được nửa điểm qua loa, thân thể cô vốn dĩ đã không tốt lắm, tối hôm qua lại không ngủ được, tự nhiên là chịu không nổi.
Cô trở lại mặt đất, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, Hoắc Hàn đi tới, "Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?"
Cô theo bản năng sờ sờ mặt, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhịn không được nói đùa, "Giống quỷ hút máu phương Tây không?"
Hoắc Hàn đi tới nắm tay cô, rất lạnh, giống như đông lạnh trong nước đá, nắm một hồi lâu mới có độ ấm.
Anh đưa cô trở lại lều trại, đút cho cô uống một ly nước đường, Ôn Thiên Thụ cảm giác toàn thân từ từ hồi phục sức lực nhưng vẫn dựa vào anh, ngửi hơi thở trên người anh khiến cô thấy an tâm một cách khó hiểu, bên ngoài lều trại Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương đang nói chuyện, lẩm bẩm lầm bầm, nghe không rõ nội dung.
Gió từ bên ngoài thổi vào, một mảng sáng đỏ cam trải dài trên cỏ.
Cô nhắm mắt lại, "Sau nửa giờ đánh thức em."
Hoắc Hàn giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, "Được."
Nửa giờ qua đi, mặt trời xuống núi, anh lại không nỡ gọi cô dậy, thấy thời gian cũng không còn sớm, đặt cô trên lưng, cứ như vậy đi bước một cõng cô về nhà cụ bà.
Vào cửa, nhận thấy được tầm mắt khác thường, Hoắc Hàn nhìn qua, cách tường vây cao nửa người anh thấy một người đàn ông trung niên mang kính mắt, chính là người sáng nay nói