Chu đại ca quê quán ở trấn Cô Vân, trấn này thuộc một huyện của thành phố Tây An.
Đã là cảnh sắc cuối thu, lá rụng rải đầy, trên đường rất ít người đi lại, thanh lãnh mà an tĩnh, Ôn Thiên Thụ từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai công nhân môi trường đang cúi người dọn dẹp lá rụng, cô a ra một hơi, trên cửa sổ tụ thành hơi nước.
Cô viết hai chữ ở mặt trên: "Cây thường xanh." Qua loa vòng một hình trái tim.
Hoắc Hàn đang lái xe, lơ đãng nghiêng đầu sang, một đường tâm tình trầm trọng, thấy một màn tính trẻ con này của cô, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giơ lên.
Ôn Thiên Thụ nói: "Em bỗng nhiên nhớ tới một câu."
"Sao?"
"Hàn lai thiên thụ mỏng."
Anh đã hiểu cô muốn nói cái gì, ho nhẹ hai tiếng, nhưng cũng không vạch trần, "Những lời này thì làm sao?"
Ôn Thiên Thụ chọc hai cái trên đùi anh, "Bớt giả vờ!"
Hoắc Hàn cười khẽ ra tiếng, "Thật không biết."
Vẻ mặt cô hồ nghi, đánh giá thần sắc anh, thật đúng là nhìn không ra manh mối gì, "Này không phải quá đơn giản sao, tên của chúng ta đều ở bên trong đó."
Từ lúc gặp lại tới nay, trước khi hai người còn chưa ở bên nhau, có thể không có điểm dừng mà khiêu chiến tự chủ của anh, bởi vì biết anh sẽ không làm gì cô, nhưng sau khi lựa chọn phá đi tầng quan hệ ấy ... Ba ngày ba đêm không xuống được giường tuyệt đối không phải nói đùa.
Rốt cuộc có vết xe đổ, thể lực người đàn ông này tốt đến mức khiến người khác giận sôi.
Hoắc Hàn có thâm ý khác mà "À" một tiếng.
Ôn Thiên Thụ từ trong túi lấy ra hai cái bánh mì, chính mình cắn trước một ngụm, sau đó đưa tới bên môi Hoắc Hàn.
Anh nói: "Em ăn trước đi."
"Cùng nhau ăn." Như vậy có thể ăn được hai loại khẩu vị.
Hai người anh một miếng em một miếng ăn xong hai cái bánh mì, Ôn Thiên Thụ lại vặn nắp bình thuỷ, nhiệt khí mờ mịt, vị nhân sâm nhàn nhạt tỏa ra trong xe, cô uống mấy hớp, còn dư đều để lại cho Hoắc Hàn.
Gần 9 giờ, xe ngừng lại trước một phiến cửa gỗ.
Chị dâu Chu trước đó đã biết tin tức, đặc biệt giúp con trai xin trường học nghỉ một buổi, hai mẹ con đứng trước cửa trong gió lạnh, thân ảnh đơn bạc như lá thu.
Không biết đã khóc bao nhiều lần, hốc mắt đỏ lên từng vòng.
Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ xuống xe, chị dâu Chu thấy trong tay anh ôm hộp gỗ, cảm xúc như hỏng mất, "Lão Chu ... Lão Chu ... anh đã trở lại, anh rốt cuộc đã trở lại ..."
Khóe mắt rưng rưng.
Cậu bé cao gầy đứng phía sau chị lúc này cũng khóc không thành tiếng.
Người chồng, người cha vĩ đại chính trực ấy, lúc này được đặt trong một cái hộp nho nhỏ.
Ai có thể nghĩ đến đêm một ngày hè bình thường năm đó, ăn xong cơm chiều, người một nhà ở trong sân ngắm sao, người đàn ông như mọi khi nói phải đi nơi khác công tác, từ đó về sau liền một đi không trở về?
Lại có ai có thể nghĩ đến, một nhà ba người gặp lại lại là tình cảnh như vậy?
Ôn Thiên Thụ nhìn đến hốc mắt nóng lên, quay người đi, Hoắc Hàn kéo cô vào trong lòng ngực.
Gió nặng nề đè nặng trên ngọn cây.
"Chị dâu, nén bi thương."
Chị dâu Chu dừng khóc, "Hoắc Hàn, cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu mang lão Chu về.
"Bên ngoài gió lớn, đi vào trước đã."
Chị một tay ôm chồng, một tay nắm tay con trai, chậm rãi đi vào.
Ôn Thiên Thụ cùng Hoắc Hàn theo ở phía sau.
Trong sân rất sạch sẽ, một mảnh lá rụng cũng không nhìn thấy, trên thành giếng nước còn đặt mấy bồn hoa không biết tên, trong ý thu nồng đậm, vẫn nở rộ mãnh liệt như vậy.
Chị dâu Chu đi trong phòng ngoài phòng một lần, "Lão Chu à, lâu như vậy không về nhà, lạ mắt không? Em dẫn anh đi nhìn, đây là phòng khách của chúng ta, đây là phòng ngủ ..."
"Đông Minh," chị quay đầu gọi con trai, "Mẹ ... đi đưa cha con một đoạn đường cuối cùng."
Mộ địa đã sớm chọn xong, ở đỉnh núi đối diện, mộ bia là nhờ thợ suốt đêm khắc ra.
Lúc chính ngọ ánh mặt trời rực rỡ, trên người chị dâu Chu bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, tuyết trắng dưới ánh mặt trời theo gió nhẹ động, con trai chị đã khóc sưng cả mắt, từng tiếng "Ba ba" khiến người ta như đứt từng khúc ruột.
Ôn Thiên Thụ nhìn mà cảm thấy thật hụt hẫng, tưởng tượng đến cha mình ... Tức khắc ngực giống như bị nhét một khối đá, ép tới cơ hồ không thở nổi.
Hoắc Hàn vỗ về phía sau lưng cô, ôn nhu an ủi.
Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Chu Đông Minh: "Mẹ! Mẹ?"
Hoắc Hàn cảm giác chạy tới, chị dâu Chu đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, anh liền cõng chị lên, một đường cõng xuống núi.
Còn may chỉ là do cảm xúc kích động nên bị ngất, Chu Đông Minh xoa ít dầu lên huyệt Thái Dương của mẹ, chị liền tỉnh lại, bi thống bị đè nèn dưới đáy lòng, chị cầm tay Hoắc Hàn, bao lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, "Làm phiền cậu."
Hoắc Hàn nói: "Đây là em nên làm."
"Cậu với lão Chu không khác gì anh em ruột, mấy năm nay anh ấy không ở nhà, vẫn luôn là cậu giúp đỡ cái nhà này, khách sáo chị sẽ không nói, lão Chu đời này có cậu là anh em là phúc phận kiếp trước đã tu được."
Chị dâu Chu lau sạch nước mắt, "Ở lại ăn một bữa cơm rồi lại đi." Chị xốc chăn lên, "Chị đi nấu cơm."
"Để em làm, chị dâu, chị nằm xuống nghỉ ngơi trước đã."
Chị dâu Chu xuyên qua cửa sổ gỗ nhìn ra, trong phòng bếp một thân ảnh mảnh khảnh đứng thẳng, Đông Minh đang phụ giúp bên cạnh, chị thu hồi tầm mắt, "Đó là vợ cậu phải không."
Hoắc Hàn: "Vâng."
Chị lộ ra một tia cười tái nhợt: "Làm nghề này đều không dễ dàng, con gái nhà người ta đã nguyện ý đi theo cậu, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy."
Ánh mắt Hoắc Hàn còn khóa trong phòng bếp, thấy cô gái của anh đổ một rổ rau xanh vào trong nồi, động tác có chút lạ lẫm dùng sạn gỗ đè xuống, cũng cười theo: "Em biết."
Ôn Thiên Thụ xác thật không thế nấu ăn, Chu Đông Minh ở một bên nói, "Chị, để em làm cho."
"Cũng được." Ôn Thiên Thụ đưa sạn gỗ cho cậu, chính mình chạy đến góc trông nước canh đi.
Chu Đông Minh nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng đối với việc trong bếp đều rất quen thuộc, hẳn là ngày thường quen làm, trong nhà không có đàn ông, thân thể mẹ cậu lại suy nhược, còn nhỏ tuổi đã phải nâng đỡ toàn bộ gia đình, cũng thực không dễ dàng.
Cuối cùng hai người hợp lực làm ra bốn món ăn một món canh đơn giản.
Ôn Thiên Thụ múc cho mỗi người một chén canh, Chu Đông Minh rất lễ phép nói, "Cảm ơn chị."
Cô cười cười, "Thật ngoan."
"Chị dâu, Đông Minh năm nay sẽ lên sơ trung (Cấp 2 bên TQ) phải không?" Cô lưu ý đến giấy khen dán đầy trên tường, chữ ký đều là "Tiểu học trung tâm Cô Vân."
Chị dâu Chu nói: "Mùng một tháng chín năm nay sẽ lên."
"Giỏi quá." Ôn Thiên Thụ ý cười thanh thiển, "Sau này lớn lên Đông Minh muốn làm cái gì?"
Chu Đông Minh vẻ mặt nghiêm túc: "Em muốn giống cha, trở thành một người cảnh sát bảo vệ văn vật!"
Có lẽ là lần đầu tiên cậu thổ lộ tiếng lòng như vậy, chị dâu Chu cũng lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, rất nhanh lại được tươi cười bao trùm, "Được! Có chí khí! Phải giống cha con!"
Hoắc Hàn gắp cho Chu Đông Minh một miếng thịt vào trong chén, "Ăn nhiều thịt, vóc dáng mới to cao."
Chu Đông Minh nghe lời há to miệng ăn thịt.
Chị dâu Chu cực kỳ vui mừng.
Ôn Thiên Thụ cũng cảm khái vạn phần.
Tín niệm chính là được truyền tục xuống như vậy đi?
Cha ngã xuống, con theo sau, một thế hệ lại một thế hệ, sinh sôi không ngừng.
Ăn xong cơm trưa, lại ngồi nói chuyện gần một giờ, hai người liền chuẩn bị rời đi.
Hoắc Hàn giao cho chị dâu Chu một cái cái hộp nhỏ cùng một phong thư.
Chị mở hộp, nhận ra đó là một cái nhẫn trắng, cùng cái chị đang đeo trên ngón áp út là một đôi, tức khắc lại nhịn không được nỗi bi thương trong tâm khảm.
"Chị dâu, có vài lời em biết không nên do em nói, nhưng Chu đại ca đã đi, chị cũng đã đợi anh ấy nhiều năm như vậy, ngày tháng sau này vẫn phải tiếp tục sống, nếu tương lai gặp được thích hợp..."
"Chị biết." Chị dâu Chu che mặt, "Cậu cũng là muốn tốt cho hai mẹ con chị, nhưng chị không bước qua được cái hố