Người trong lòng ngực đã nặng nề ngủ, hô hấp đều đều, Hoắc Hàn lại không có nửa điểm buồn ngủ, đáy lòng có một cỗ cảm xúc nói không rõ, phiêu tán khắp nơi, lại không tìm được lối ra.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt khẩn trương của Hoắc Xu, "Anh, em có hai việc muốn nói với anh, nhưng mà anh đáp ứng em trước, nhất định không được giận em."
"Bảy năm trước, cũng chính là đêm trước khi chị ta rời đi, anh từ bên ngoài trở về, cảm xúc xuống thấp, khóa mình trong phòng, uống đến say mèm, khi đó di động anh vừa vặn có tin nhắn tới, là chị ta gửi đến ..."
"Chị ta hẹn gặp anh, nói là nếu quá thời hạn anh không tới là đã biết đáp án của anh, em ... Em lúc ấy rất sợ anh một khi đi rồi sẽ không trở về nữa, cho nên xóa tin nhắn đi, còn thay anh tới ..."
"Không lâu trước đây anh gọi điện hỏi việc tin nhắn, bởi vì em sợ hãi, cho nên không dám nói thật với anh."
Thì ra cô thật sự gửi tin nhắn cho anh, chỉ là anh không thấy được, nếu anh biết, bất luận thế nào cũng sẽ đi gặp cô.
"Còn có ba năm trước đây, không biết thế nào chị ta lại tới nhà nữa, em liền cho chị ta xem bức ảnh anh cùng chị họ, nói cho chị ta biết anh đã kết hôn, còn có con rồi ..."
"Anh, em biết sai rồi, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
Đối với người em gái sống nương tựa lẫn nhau này từ trước đến nay anh đều rất yêu thương cô ta, đáy lòng đè nặng hỏa khí, nhìn bộ dáng cô ta lã chã chực khóc, có chút không đành lòng nói nặng lời, huống chi việc đã đến nước này, tiếc nuối năm đó cũng không cách nào đền bù được, nhưng cứ nghĩ đến thời gian bảy năm đã bị bỏ qua kia anh lại cảm thấy khó mà chịu nổi.
Mà chuyện ba năm trước trở về tìm anh, cô gái của anh cũng không nhắc tới một chữ, duy nhất chỉ có một lần, cũng chỉ là trong lúc vô ý nhắc tới tin nhắn kia, thuận tiện hỏi anh: Nếu lúc trước anh nhận được tin nhắn, sẽ đến theo lời hẹn sao?
Cô làm như vậy, đơn giản chính là không muốn anh bị kẹp ở bên trong, lâm vào thế khó xử.
Nhưng mà, những ủy khuất đó vốn dĩ cô không cần phải nhận.
Nghĩ đến đây, Hoắc Hàn cảm thấy ngực trướng đến phát đau, mở to mắt, cô vẫn đang ôm anh ngủ không biết gì, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, đầy bụng cảm xúc hóa thành hai chữ: "Đồ ngốc."
Cô lại "Ừm" một tiếng, tựa như trả lời anh.
Hoắc Hàn tinh tế chăm chú nhìn gương mặt cô, đáy mắt đen nhánh hiện lên một tia ý cười, nhẹ quát chóp mũi tinh xảo của cô, "Về sau đều sẽ không."
Giữa môi cô tràn ra thanh âm, "Hoắc Hàn ..."
Hoắc Hàn cho rằng cô tỉnh lại, không nghĩ tới chỉ là nói mơ, không biết cô mơ thấy cái gì, mày từ từ giãn ra, nhất định là mộng đẹp đi?
Anh dịch lại góc chăn, vừa định ngủ, một chân cô lại đè lên, đè đúng vào vị trí quan trọng nhất, còn co cọ như muốn mạng ...
Anh đại khái đoán được cô đang mơ cái gì.
Nữ lưu manh.
Hừng đông đến muộn, ánh mặt trời mông lung từ cửa sổ tiến vào, bụi bặm lơ lửng di động trong phòng.
Ôn Thiên Thụ tỉnh lại trước, người bên cạnh còn đang ngủ, hô hấp lên xuống từ từ, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn khiến trái tim yên binhg, khó có khi cô lại muốn nằm lại giường, đôi mắt nhìn khắp nơi.
Phòng anh không có gì thay đổi, một cái giường gỗ lớn, một bàn sách, một cái tủ quần áo, tất cả đều là một phong cách thống nhất, không chỉ cứng rắn lạnh lẽo, còn có vẻ trống rỗng, tương lai sau khi hai người kết hôn ở cùng một nhà, nhất định phải sửa lại cho đúng quan niệm của anh một chút.
Cô thích phong cách cách điệu nhẹ nhàng tươi đẹp.
Phòng ngủ nên trang hoàng như thế nào, muốn làm cửa sổ sát đất hay không? Phòng bếp tốt nhất là kiểu để mở, như vậy thời điểm anh nấu ăn sẽ thuận tiện cho cô ở một bên thưởng thức, tầng cao nhất muốn trang trí một phòng trồng hoa, anh biết cách xử lý hoa cỏ, đến lúc đó nhìn vào nhất định sẽ là cảnh đẹp ý vui ...
Ôn Thiên Thụ nghĩ đến không bờ bến, thẳng đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp mới hồi phục tinh thần lại, cô ngẩng đầu, ánh mắt người đàn ông đang sáng quắc nhìn cô, "Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?"
"Đương nhiên là nghĩ chuyện vui vẻ."
Anh dùng cằm lún phún râu mới mọc vuốt ve trán cô, mang đến một loại cảm giác ngứa ngáy khó tả khiến toàn thân cô phảng phất như có một dòng điện lưu chạy qua ...
Nhẹ hợp lại chậm vê, lội nước leo núi, tự tìm diệu thú.
Không nghĩ tới mới vài cái, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm bé gái nhỏ nũng nịu, "Cậu mợ, mau rời giường, ông mặt trời sắp chiếu đến mông nhỏ của Dung Dung rồi ..."
Hai người trong ổ chăn nhanh chóng liếc nhau, Ôn Thiên Thụ vội la lên, "Tối hôm qua anh có khóa cửa không?"
Hoắc Hàn kéo chăn hướng lên trên, cài đến kín mít, "Khóa."
Bên ngoài đã không nghe được động tĩnh gì nữa, không biết người đã đi chưa.
Anh còn đang cao hứng, nhất thời không thu được, còn muốn tiếp tục, cô xấu hổ ửng hồng cả mặt, vội vàng đẩy anh: "Hư hỏng! Mau giúp em nhặt áo ngủ."
Thu thập xong đã là chuyện mười phút sau, Ôn Thiên Thụ ở phòng tắm rửa mặt, mặt vẫn còn nóng như lửa đốt, cô dùng khăn lông tẩm nước ấm thấm qua một lần, hai tròng mắt trong trẻo, thấy không có gì khác thường, lúc này mới đi ra ngoài.
Hoắc Hàn đang ngồi ở cạnh bàn nghe Dung Dung ngâm thơ cổ: "Sàng tiền minh nguyệt quang. Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương." ("Tĩnh Dạ Tư" của Lý Bạch – Bản dịch nghĩa theo GG: Đầu giường ánh trăng rọi. Mặt đất như phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương.)
Dung Dung ngâm xong liền vươn tay nhỏ, vẻ mặt chờ mong.
Hoắc Hàn không rõ nguyên do.
Dung Dung nóng nảy, "Cậu không có hoa hồng nhỏ sao?" Mỗi lần ngâm thơ xong, thầy đều sẽ thưởng một đóa hoa hồng nhỏ.
Hoắc Hàn cười nói, "Cậu không có."
Cái miệng nhỏ của Dung Dung đô lên.
Anh nhìn về phía Ôn Thiên Thụ: "Nhưng mà, mợ có."
"Thật không?" Dung Dung lại mặt mày hớn hở, quay qua đi ôm Ôn Thiên Thụ, "Mợ, Dung Dung muốn hoa hồng nhỏ."
Bạn nhỏ béo sức lực còn rất lớn, cô bị ôm phải lùi hai bước về phía sau mới đứng vững được, nghiêng đầu thấy người đàn ông đang khoanh tay trước ngực dù bận vẫn ung dung mà nhìn chính mình, cô nhún nhún vai, vì một câu "Mợ" này, như thế nào cũng phải hoàn thành tâm nguyện nhỏ của Dung Dung.
Hoắc Hàn đi nhà bếp mang bữa sáng trở về, liền nhìn đến một lớn một nhỏ đang ngồi ở nơi ánh mặt trời sáng ngời nhất, cô cúi đầu, sườn mặt nhu mĩ, trong tay cầm bút màu nước, đang vẽ hoa hồng trên mu bàn tay Dung Dung.
Đóa hoa nhỏ kia được vẽ rất sinh động.
Nhưng ở trong mắt anh lại là người còn đẹp hơn hoa.
Ôn Thiên Thụ buông bút, Dung Dung đã kinh hỉ nhảy dựng lên, "Thật xinh đẹp a!"
Dung Dung có chút ngượng ngùng thò lại gần hôn lên má cô, "Cảm ơn mợ!"
"Con muốn cho mẹ xem, cho em trai xem, còn phải cho