Chiếc xe của thanh tra bao quanh tòa nhà Lệ Hành, các thành viên của thanh tra đeo biển báo thanh tra giải tán chiếc taxi gần tòa nhà, ở cửa sau Lệ Hành nhìn thấy một chiếc xe màu đen 02, đây là một mẫu xe sắp bị loại bỏ.
Các thành viên của thanh tra hét lên một vài tiếng về phía chiếc xe và không ai trả lời.
Họ đi qua và nghe thấy âm nhạc bùng nổ trong xe.
“Này!” Các thành viên của thanh tra đập mạnh vào cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Tài xế giảm âm lượng trong xe, có chút sợ hãi nói: “Xin chào…”
“Anh đậu xe ở đây để làm gì?” Các thành viên của thanh tra lấy ra máy phát ID của mình, và ra hiệu cho người lái xe nhìn vào camera, “Trước tiên, làm kiểm tra thông tin.”
“Tôi đang chờ khách.” Người lái xe không tự tin trước ống kính, đưa tay lên vuốt mái tóc bết dầu vài cái, cố nặn ra một nụ cười, một nụ cười lấy lòng các thành viên trong đoàn thanh tra.
Các thành viên của Thanh tra nhìn thấy thông tin về người lái xe dựa trên hình ảnh: Lâm Sóng Sóng, người Khu Đình Bạc, 26 tuổi, tài xế taxi chuyên nghiệp, không có hồ sơ xấu trong khu vực.
“Lệ Hành tạm thời đóng cửa, sẽ không có người từ nơi này đi ra.” Các thành viên của thanh tra lùi lại hai bước, “Được rồi, anh đi đi.
”
“Được,” tài xế có chút nói lắp, “Được.”
Có một chút chuyển động trong cốp xe, nhưng biểu hiện của người lái xe rất tự nhiên.
Hắn là loại cư dân bình thường có phần sợ thanh tra.
Trong khi quay đầu xe lại bật nhạc lên, chờ xe lái vào đường chính, động tĩnh trong cốp xe cũng càng ngày càng vang lên.
“Không, không thành vấn đề,” tài xế an ủi nói, “Lần này tôi sẽ nổi tiếng.”
* * *
Yến Quân Tầm cầm chocolate trong đĩa.
Khi đi xuống cầu thang, hắn xé gói giấy ra, bẻ đôi và đưa cho Thời Sơn Duyên.
“Hỏi một câu,” Thời Sơn Duyên cắn một miếng chocolate, “Em đang nghĩ gì khi định tự sát?”
Yến Quân Tầm đem chocolate còn thừa toàn bộ nhét vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.
Sau khi nuốt xuống, trả lời “Tôi chỉ muốn dọa nó.”
Thời Sơn Duyên đã vứt bỏ chiếc áo khoác bẩn của mình, áo sơmi của anh đã mở hai nút.
Anh từ trong gương thang máy nhìn Yến Quân Tầm, qua một lát, dần dần cười lên.
Yến Quân Tầm đem chocolate ăn xong, hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ đến tự sát không?”
“Tôi không tự sát,” Thời Sơn Duyên một tay cắm túi, “Tôi chỉ có thể bị giết.”
“Ồ,” Yến Quân Tầm nói, “Có loại giác ngộ này rất tốt.”
“Đây là nguyện vọng nho nhỏ của tôi, tôi luôn nghĩ về nó khi buồn chán,” Thời Sơn Duyên mang theo nụ cười, “Tôi đã sắp xếp tang lễ cho mình.”
Yến Quân Tầm dạ dày dễ chịu một chút, hắn hỏi: “Mời bằng hữu tham gia không?”
“Thật kinh tởm,” Thời Sơn Duyên có chút phiền não, “Đã chết thì chuyện này thật phiền, tôi không thể làm chủ được, cho nên tôi lựa chọn sắp xếp trước,” anh tăng thêm ngữ khí, “Tìm công ty đáng tin cậy.”
“Tôi sẽ tham gia.”
“Có lẽ em đang nằm với tôi?”
Hai người nhìn nhau, trong thang máy yên lặng hai giây.
“Anh quá nguy hiểm,” Yến Quân Tầm bối rối hỏi, “Anh định giết tôi?”
“Giả sử,” Thời Sơn Duyên nói với giọng bình thường, “Tôi còn chưa có chết.”
“Tôi muốn ở một mình trong quan tài.”
“Đừng,” Thời Sơn Duyên dỗ dành đứa trẻ, “Quỷ sẽ quấy rối em.”
Yến Quân Tầm nhấn mạnh: “Chúng ta có thể làm hàng xóm.”
“Sống một mình rất cô đơn,” Thời Sơn Duyên nói, “Hơn nữa hàng xóm không thể hôn nhau.”
Cửa thang máy vừa vặn mở ra, Phác Lận đang đợi ở cửa lập tức nói: “Hai người—”
Hắn cảm thấy mình đã nghe lầm.
“…… Ách,” vẫn là Giác chọn ra trọng điểm, “Hai người phải làm hàng xóm sao?”
* * *
“Tốc độ chi viện của chúng tôi quá chậm,” Giác nói với Yến Quân Tầm uể oải ngồi đối diện, “Lệ Hành che khuất tầm nhìn của tôi.
Thực xin lỗi, để hai người thâm nhập vào hiểm cảnh, quá nguy hiểm.”
Yến Quân Tầm lột giấy gói kẹo, hắn ngồi ở chỗ này đã nghe Giác nói năm lần xin lỗi.
Hắn kiên nhẫn mà trả lời: “Không sao đâu.”
Thanh tra hôm nay rất bận rộn, những người bị bắt từ Lệ Hành chật kín phòng điều tra của họ, đội hoạt động đến bến tàu vẫn chưa trở về.
Giác rất tự trách, nó nói với Yến Quân Tầm: “Đây là sự an bài kém… Anh không sao chứ?”
Câu cuối cùng hỏi rất cẩn thận.
Yến Quân Tầm ngón tay không dừng xếp giấy gói kẹo, hắn “Ừ” một chút, nói: “Rất tốt.
Cô có khỏe không?”
Giác nhỏ giọng: “Tôi không tốt.
Tôi đã mất trí nhớ trong một thời gian …… Phác Lận nói đây là một cuộc tấn công khủng bố của Khu Đình Trệ, hệ thống chủ lý đang xử lý vấn đề này,” nó càng nói càng nhỏ giọng, “Tôi khả năng có BUG.”
“Tất cả đều có BUG,” Yến Quân Tầm gấp giấy gói kẹo thành hình, “Đây là bệnh phổ biến của hệ thống thế hệ thứ hai, không phải vấn đề của cô.
Hệ thống chủ lý có được báo cáo không?”
“Nó đã được báo cáo,” Giác chạm vào quang bình mở bằng “Face id”, “7-006 nói Hắc Báo sẽ gửi hệ thống khác tới giải quyết.”
Mí mắt Yến Quân Tầm đột nhiên nhảy một chút, hỏi: “Hắc Báo chỉ nói sẽ gửi hệ thống tới giải quyết?”
“Đúng vậy,” Giác nói, “Tô Hạc Đình nói với tôi như vậy, tin tức của hắn rất đáng tin cậy.”
Tại sao Phó Thừa Huy không phản ứng?
Yến Quân Tầm hơi nhói trong đầu, đó là dấu hiệu báo trước hoạt động của con chip.
Hắn lấy nước đá trên bàn làm việc và uống vài ngụm.
Giác hỏi: “Tôi quá ồn ào phải không?”
“Tôi muốn nói chuyện điện thoại với 7-006,” Yến Quân Tầm đem giấy gói kẹo bỏ vào trong túi, “Hỏi hắn một chút tình huống chi tiết.”
“Được rồi,” Giác nói, “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Giọng nói của nó biến mất.
Yến Quân Tầm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bãi đậu xe trước tòa nhà thanh tra đầy quá tải.
Hắn dùng máy phát ID rách nát của mình gọi cho Tô Hạc Đình, điện thoại vang lên trong chốc lát mới được nghe.
Yến Quân Tầm hỏi thẳng: “Phó Thừa Huy đã gọi điện thoại cho anh chưa?”
“Chưa,” Tô Hạc Đình giọng có chút cảm lạnh, “Tại sao ông ta lại gọi cho tôi?”
Yến Quân Tầm thấp giọng: “Tối hôm qua Khu Quang Quỹ cúp điện.”
“Đúng vậy,” Tô Hạc Đình xoay ghế, “Tối qua hệ thống đang làm thực nghiệm mới, mất điện là một tai nạn.
Làm sao anh biết điều đó?”
Yến Quân Tầm không dừng lại, nói dối: “Tôi nghe Giác nói.”
“Khu Đình Bạc của các người còn thảm hại hơn,” Tô Hạc Đình ho khan vài tiếng, “Chú Hề lại chạy, nó còn tập kích hệ thống chủ lý Khu Đình Bạc, tin tức sáng nay đang nói về chuyện này.”
Thật kỳ lạ.
Yến Quân Tầm tránh khỏi ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ở trong bóng tối rơi vào trầm tư.
“Tôi bắt đầu